Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 431


Tại sao Lâm Bạch Thanh lại đặc biệt chọn bắt người vào hôm nay, ngoài lý do cô phải đi nước M nên phải kết thúc việc này trước khi đi, còn có một lý do khác đó là trong bất cứ việc gì chắc chắn phải có kẻ chủ mưu, mà trong đám bác sĩ già nước N này có một người là chủ mưu, là một người khoảng bảy mươi tuổi, trọc đầu, một lão già có vết sẹo ở trên đầu.
Mà ở kiếp trước lão già có vết sẹo ở trên đầu này cũng đến, lúc đó là do Cố Bồi xử lý. Nhưng không những là chủ mưu mà ông ta còn tham lam, tâm địa cực kỳ đen tối. Mấy bác sĩ trung y già nước N khác chỉ quan sát thủ pháp châm cứu của Mục Thành Dương và lấy đơn thuốc chữa đục thủy tinh thể.
Lão già đầu có vết sẹo thì khác, ông ta thường lợi dụng lúc Mục Thành Dương không để ý, ăn trộm chìa khóa của anh mở tủ khóa, đọc, sao chép lại, hoặc lẳng lặng xé đơn thuốc.
Lâm Bạch Thanh đã quan sát một tuần nay, phát hiện ra lão già có vết sẹo trên đầu rất quý trọng những đơn thuốc đó, ông ta có một chiếc túi đeo chéo, ông ta đeo chiếc túi đeo chéo đó mọi lúc mọi nơi, tất cả các đơn thuốc ông ta đều cho vào trong túi.
Bởi vì Lâm Bạch Thanh đã báo án nên công an đã thụ lý tại hiện trường, đang kiểm tra hộ chiếu và visa của hai lão già.
Kiểm tra xong sẽ kiểm tra đến túi của hai lão già đó.
Đến lúc đó, lão già có vết sẹo trên đầu bỗng nói một câu: “Xin…xin lỗi, Sumimasen!”
Một lão già khác cũng quỳ xuống đất, nói: “Sumimasen.”
Mấy người công an nhìn nhau: “Chỉ khám xét qua loa một chút mà đã khiến người câm biết nói rồi, còn nói tiếng nước N nữa?
Thời nay người ta đã không còn nhắc đến hận thù giữa hai nước, hơn nữa đối tượng tình nghi lại là hai người già yếu đuối, công an phải thực thi pháp luật một cách văn minh.
Một người công an nói: “Hai ông không quỳ nữa, các ông cũng đừng sợ, đứng lên đưa túi cho tôi là được, chúng tôi chỉ muốn lục soát cái túi thôi, không có ý gì khác, mời các ông hợp tác với chúng tôi.”
Mục Thành Dương tưởng rằng lão già có vết sẹo trên đầu sẽ phản kháng nên luôn trong trạng thái đề phòng, nhưng ông ta không hề phản kháng.
Lão già có vết sẹo trên đầu rất hợp tác, hai tay xách túi lên rồi nói tiếp: “Sumimasen!” Ông ta vừa gầy vừa đen, vừa già, chân lại còn vòng kiềng, răng lợi thì lộn xộn không thẳng hàng, quỳ xuống dưới đất trông vô cùng đáng thương.
Lúc này các chiến sĩ công an đều không tin, thậm chí cảm thấy Lâm Bạch Thanh đã quá đa nghi, không tin là hai người già đáng thương, phục tùng, hợp tác như vậy lại ăn trộm đồ.
Chỉ nghĩ là khám xét như thường lệ một lát là xong chứ không nghĩ là có thể tìm ra được gì.
Nhưng một công an mở túi ra mới lật qua lật lại được vài lần đã dừng tay lại, báo cáo với một chiến sĩ công an khác: “Đội trưởng Trần, đúng thật là có một xấp giấy… anh xem… đúng là đơn thuốc.”
Đội trưởng Trần xem thì đúng là một xấp giấy dày, nhận lấy và mở ra xem, không chỉ Mục Thành Dương mà các chiến sĩ công an vây quanh đều há hốc mồm. Vì trong túi không phải chỉ có vài tờ giấy rách mà còn có một xấp dày giấy ghi chép.
Là tiếng Trung, hơn nữa còn chép vô cùng ngay ngắn, không những chép đơn thuốc mà còn sao chép từng chú thích mà Cố Minh đã viết xung quanh đơn thuốc, so sánh với ghi chép trong tay Mục Thành Dương thì có thể nói là giống nhau như đúc.
Một xấp giấy dày, nếu mà để tính thì số lượng ông ta chép được phải bằng một phần ba bộ “Danh mục dược phẩm của Linh Đan Đường”.
Mục Thành Dương sợ các chiến sĩ công an không hiểu liền giải thích rằng: “Những đơn thuốc mà họ lẳng lặng xé đi là những đơn thuốc độc nhất vô nhị của Linh Đan Đường chúng tôi đã được thông qua kiểm nghiệm nhiều lần, là những đơn thuốc đặc quyền đảm bảo hiệu quả, bọn họ là muốn chiếm độc quyền, còn những đơn thuốc mà họ ghi chép lại này là những đơn thuốc bình thường hầu như ai cũng biết, nhưng thầy của tôi vì muốn chúng tôi hiểu nguyên lý kê đơn nên đã đặc biệt viết chú thích, cái mà họ muốn chép chủ yếu là chú thích.”
Rồi nói tiếp: “Các đồng chí công an, họ là tội phạm quốc tế lớn, nhất định các anh phải trừng trị nghiêm minh!”
Đúng là vẫn có đồng chí công an không hiểu, một đồng chí hỏi: “Trộm đơn thuốc thì tôi có thể hiểu được nhưng mà chép chú thích có nghĩa là sao?”
Lâm Bạch Thanh giải thích rằng: “Đó là tài liệu cho người mới nhập môn, anh cầm lấy nó, chỉ cần chịu khó đọc, học thuộc nó thì không đến ba năm anh đã thành một bác sĩ trung y giỏi rồi.”
Cho nên, Cố Minh muốn dành tài liệu đó cho các học trò mới nhập môn của mình thì bị người nước N sao chép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận