Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 566


Điều này làm Saruman vừa cảm thấy bối rối vừa có chút… Dù sao ông ta cũng là người độc thân đi công tác, điều này dễ khiến ông ta hiểu lầm, ông ta nghĩ có lẽ sau khi Thẩm Khánh Nghi từ chối ông ta tám năm trước, cuối cùng bà ấy cũng đã đổi ý và muốn tiến xa với ông ta hơn.
Hơn nữa, Thẩm Khánh Nghi cứ nhìn ông ta. Tại thời điểm này, Saruman cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã tràn đầy vẻ nam tính quyến rũ.
Chỉ tiếc cơ thể của ông ta đang có vấn đề, với lại theo kinh nghiệm của ông ta, khi phụ nữ phát hiện ông ta có vấn đề về phương diện kia, cơ bản bọn họ đều nổi giận, la hét hoặc là bỏ chạy trối chết, thậm chí có người còn báo cả cảnh sát.
Bởi vì trong mắt họ, bệnh của ông ta chỉ có một khả năng, đó là, bệnh tình dục! Vì vậy trong những năm qua vì lý do sức khỏe, ông ta vẫn luôn độc thân.
Tất nhiên ngay cả khi cơ thể có vấn đề, là một người đàn ông trưởng thành, ông ta vẫn chấp nhận sự tán tỉnh của một người phụ nữ. Ông ta hỏi Thầm Khánh Nghi: “Thẩm, chị có muốn uống gì không?”
“Cà phê, cảm ơn!” Thẩm Khánh Nghi nói.
Saruman không biết nhiều về Thẩm Khánh Nghi, ông ta chỉ biết bà ấy là người châu Á chứ không biết bà ấy đến từ nước nào. Sau khi đến nước Hoa, ông ta thấy bà ấy nói chuyện trôi chảy bằng tiếng Trung với người phục vụ nên bây giờ ông ta có thể chắc chắn Thẩm Khánh Nghi đến từ nước Hoa.
Thẩm Khánh Nghi nhận lấy cà phê, bà mỉm cười rồi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu chính là người đề xuất thực nghiệm mù đôi với thuốc của nước Hoa đúng không, hơn nữa lần hợp tác này, cậu đều lấy các tiêu chuẩn cao nhất để cân nhắc các số liệu thí nghiệm!”
Dữ liệu thử nghiệm trên thuốc đều có các tiêu chuẩn riêng.
Miễn là dữ liệu của cuộc thử nghiệm nằm trong phạm vi tiêu chuẩn cho phép là được.
Nhưng Saruman đã dùng các tiêu chuẩn cao nhất với nước Hoa. Đương nhiên bà ấy không thể nói Saruman không đúng hay ông ta cố ý giở trò bởi vì chẳng qua cùng lắm ông ta muốn đội ngũ nhà nghiên cứu của nước Hoa mệt mỏi một chút, tốn thêm một chút thời gian, tốn thêm một chút sức khỏe và tinh thần để đưa ra một loại thuốc tốt nhất.
Nhưng giống như một thực nghiệm mù đôi, nó không có ý nghĩa gì cả.
Mà nguyên nhân sâu xa là, phần lớn quản lý cấp cao của công ty như Saruman không thích chính phủ nước Hoa, tuy rằng ông ta đến đây để kiếm tiền nhưng ông ta thấy người Hoa rất chướng mắt nên cố ý gây rối, cố ý làm người ta ngựa sa người ngã.
Có câu nói trong phạm vi quyền lực của mình, hãy cố gắng làm người khác xấu hổ càng nhiều càng tốt. Đó là những gì ông ta đang làm bây giờ.
Những gì mà Cố Bồi nói với Thẩm Khánh Nghi trong quán cà phê lúc nãy là những hành vi của Saruman.
Ngày trước Saruman không biết nhiều về Thẩm Khánh Nghi, chuyến công tác này cũng là lời đề nghị của bà ấy.
Vì bà ấy là một người nước Hoa nên ông ta hiểu: “Chị không thích những gì em làm và muốn em khoan dung hơn khi làm việc với nước Hoa phải không?”
Thẩm Khánh Nghi kiên nhẫn nói: “Không phải là khoan dung mà hãy đối xử với họ như những đối tác khác!” Đây là yêu cầu mà lúc nãy Cố Bồi đã nói với Thẩm Khánh Nghi.
“Tôi không muốn được thiên vị nhưng tôi muốn CIBA hãy đối xử công bằng và bình đẳng với nước Hoa về cuộc thử nghiệm như những nước khác.”
Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, hơn nữa bọn họ cũng là dân chuyên nghiệp, trong đoàn có mười hai người, ai cũng ngầm đồng ý việc làm xấu mặt nước Hoa.
Đương nhiên, nếu Thẩm Khánh Nghi là người nước Hoa, bà sẽ đồng tình với Tổ quốc của mình, đó là chuyện hiển nhiên, về phần số liệu cũng chỉ là chuyện một câu nói của Saruman. Hiếm khi được đi công tác với Thẩm Khánh Nghi, cũng hiếm khi vị người đẹp băng giá từ trước đến nay lạnh như băng này chủ động bày tỏ, đương nhiên Saruman muốn thể hiện một chút, ông ta nghiêng người về phía Thẩm Khánh Nghi cười rồi nói: “Nếu là chị, chị muốn em khoan dung hơn cho nước Hoa thì em sẽ cân nhắc.”
Thẩm Khánh Nghi không thích tiếp xúc gần với đàn ông. Người đàn ông dù có bảnh bao, đẹp trai đến đâu thì với một người phụ nữ từng bị bạo hành gia đình, điều đó cũng chẳng hấp dẫn được bà ấy. Khi nhìn thấy đàn ông, bà ấy chỉ nghĩ đến tàn thuốc, nắm đấm, cú đá và đủ loại đánh đập.
Và sâu trong ký ức của Thẩm Khánh Nghi, có một người mà bà ấy đã quên trừ vẻ ngoài. Người đấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim bà ấy.
Cho nên bà ấy vẫn có người yêu nhưng chỉ là tìm mãi không thấy thôi.
Trái tim bà ấy vĩnh viễn chỉ có một người đàn ông kia, bà ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào. Lúc này bà đang nói chuyện công việc với Saruman nhưng Saruman lại hiểu lầm là bà ấy đang tán tỉnh ông ta.
Điều này khiến Thẩm Khánh Nghi rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận