Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 649


Buồn cười, Sở Thanh Tập một ngày gọi ba cuộc, ngày nào cũng gào muốn mở phòng khám ở nước M, Lâm Bạch Thanh còn chẳng nói gì kia kìa. Dừng bên cửa sắt, Lâm Bạch Thanh cắt ngang Trác Ngôn Quân, nói: “Tạm biệt, không tiễn.”
Tuy Tiểu Thanh không nghe cuộc đối thoại giữa họ nhưng cũng đoán được sơ, đưa mắt tiễn Trác Ngôn Quân ra ngoài rồi đến gần hỏi: “Chị ơi, người nước N muốn đến tìm chúng ta chữa bệnh ạ? Em lên lầu nói với nhóm anh Mục một tiếng?”
Lâm Bạch Thanh vội nói: “Không được.” Lại chỉ vào hợp đồng nói: “Chúng ta phải ký “thỏa thuận bảo mật” với người nước N, chuyện này cũng chỉ có thể cho gia đình chúng ta biết thôi, không thể nói cho bác sĩ Lưu và anh Mục, nếu không thì là làm trái với thỏa thuận bảo mật, dù lấy kim châm về được rồi, người ta kiện chúng ta thì chúng ta cũng phải đền mạng đó.”
Tiểu Thanh ít trải nghiệm, cũng còn quá ngây thơ nên không hiểu khúc mắc bên trong, lập tức hỏi chị: “Chữa bệnh thì chữa bệnh thôi, tại sao còn phải ký thỏa thuận bảo mật chứ, này thì có gì bảo mật đâu?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Hashimoto hiện nay chỉ là phó hội trưởng, mà có rất nhiều người tranh cử với ông ta, một khi những đối thủ tranh cử khác biết ông ta lấy kim châm để chữa bệnh cho bản thân, em nghĩ họ sẽ đồng ý sao?”
Không thua gì Tsumura, nhà máy thuốc trung y pha sẵn lớn số một nước N, có lượng tiêu thụ cao ở thị trường lớn của Đông Nam Á, nghiệp vụ chủ yếu của Hashimoto ở nước M cũng do một tay Hashimoto Juichi khống chế, bộ kim châm đó của Linh Đan Đường, kim châm Côn Luân cũng do ông ta quản.
Nhưng dù gì ông ta cũng không phải hội trưởng, nếu bị anh em và con cháu của ông ta phát hiện lấy kim châm chữa bệnh, chắc chắn sẽ phản đối. Mà với sự phản đối của họ, Hashimoto Juichi vừa không chữa được bệnh, Lâm Bạch Thanh cũng không lấy được kim châm.
Nên chuyện này đối với Hashimoto Juichi hay với Lâm Bạch Thanh, đều là cái chiên đi mượn, không gõ được mà phải tiến hành trong âm thầm.
Ở hậu viện phân tích kỹ càng cho em gái một lần về những khúc mắc bên trong, Lâm Bạch Thanh nhét bản hợp đồng vào túi, mới nói tiếp: “Mau về nhà nấu cơm đi, chị đói rồi, hôm nay muốn ăn bánh cuốn, còn muốn húp cháo trắng.”
Chị mang thai nên sức ăn lớn, ăn hết bữa này tới bữa khác, Tiểu Thanh lập tức giao sổ sách cần tính hôm nay cho chị, phải nhanh về nấu cơm cho chị.
Nhưng cô ấy vẫn khá lo: “Chị ơi, giờ chị là phụ nữ mang thai sắp lâm bồn, nếu đến tận nơi chữa bệnh, lỡ Hashimoto Juichi giống với Hashimoto Kuro lần trước, xấu xa hại chị thì sao, phải làm sao ạ?”
Lúc đối mặt với người nước N, Cố Minh và Sở Xuân Đình, một cặp kẻ thù sống c.h.ế.t lại có cách nhìn không bàn mà trùng. Đối với họ mà nói, đa số người nước N đều nói lý lẽ ngoài mặt, trong lòng lại không từ thủ đoạn. Hơn nữa người có vẻ ngoài càng hào hoa phong nhã và lịch thiệp thì bên trong càng là một bụng nước dơ. Nên bệnh phải chữa, kim châm phải lấy, nhưng người cũng phải đề phòng.
Lâm Bạch Thanh nói: “Chị sẽ bảo anh rể em đi theo chị, không được nữa thì chúng ta còn có ông Sở mà.”
Tiểu Thanh vẫn chưa biết hai bàn tay lật lọng của Sở Xuân Đình có năng lực lớn cỡ nào, cũng không ngờ đến ngày xưa bàn tay của Hashimoto Kuro là do ông ta phế, sững sờ một lát mới nói: “Ông nội Sở già thế rồi, sao bảo vệ chị được?”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Không phải ông ta rất hung dữ đó sao, có thể dùng để hù dọa người ta.”
“Đã là lúc nào rồi mà chị còn nói đùa với em?” Tiểu Thanh nói xong, lại lẩm bẩm nói: “Bộ kim châm đó tên là kim châm Côn Luân nhỉ, tuy không bằng kim Huyền Thiết hiện tại của chúng ta nhưng cũng là kim châm tuyệt đỉnh, đúng không chị?”
Bộ kim châm của Linh Đan Đường, nghe Cố Minh nói là được làm từ ngọc Côn Luân lấy trên núi Côn Luân, kèm với vàng.
Mãi đến hiện tại, Lâm Bạch Thanh vẫn cho rằng công hiệu của nó không bằng kim Huyền Thiết. Nhưng nếu nói đến công hiệu của kim châm Côn Luân thì không thể không nhắc đến một người, đó là Tiểu Nhã, con gái của Sở Thanh Tập.
Năm ngoái Lâm Bạch Thanh đến nước M, chỉ làm châm cứu ba ngày cho Tiểu Nhã, cô cho rằng công hiệu của kim châm Côn Luân không bằng kim Huyền Thiết nên dặn dò Sở Thanh Tập, bảo ông ta phải luôn quan tâm đến sức khỏe của Tiểu Nhã, đưa cô bé về sớm nhất có thể, lại dùng kim Huyền Thiết châm cứu lần nữa cho cô bé để có thể khỏi bệnh hoàn toàn.
Nhưng kể từ sau khi Lâm Bạch Thanh rời khỏi, sức khỏe của Tiểu Nhã luôn chuyển biến tốt.
Mỗi tháng Sở Thanh Tập đều sẽ dẫn Tiểu Nhã đến Ogilvy làm giám định CEA và AFP để kiểm tra xem trong cơ thể cô bé có xuất hiện tế bào ung thư hay không, nhưng mãi đến giờ sức khỏe cô bé vẫn rất ổn định, hoàn toàn không phát triển thành hiện tượng ung thư hóa, bệnh thần kinh dạ dày của cô bé cũng chưa từng tái phát.
Điều này chứng tỏ tuy ban đầu chỉ làm châm cứu ba ngày, nhưng sức khỏe cô bé đã hồi phục. Cũng chính là nói công hiệu của kim châm Côn Luân ngang bằng với kim Huyền Thiết, thậm chí còn cao hơn. Nếu không thì thể chất khối u của Tiểu Nhã không thể nào thay đổi chỉ sau ba lần châm cứu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận