Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 610


Quả nhiên, cha Cố Khắc bị Trác Ngôn Quân làm hại.
Vào cái ngày đó kim châm cũng là do bà ta trộm.
Mà sở dĩ bà ta muốn trộm kim châm là vì gia tộc Hashimoto có rất nhiều anh con chú bác. Bây giờ lão hội trưởng cũng đã chín mươi tuổi, người chồng Hashimoto Juichi của Trác Ngôn Quân là em trai của lão hội trưởng, là người tiềm năng đảm nhiệm vị trí hội trưởng tiếp theo.
Để thể hiện tài năng giữa tất cả phó chủ tịch, nhất định phải có cống hiến to lớn cho xí nghiệp. Mà kim Huyền Thiết có thể là cống hiến to lớn giúp ông ta ngồi lên chức vị hội trưởng.
Đương nhiên bây giờ không thể, bởi vì vòng qua vòng lại kim châm vẫn về với chủ cũ, quay về tay của Lâm Bạch Thanh. Nhưng Trác Ngôn Quân dùng cách thức phức tạp như thế để về nước, nhất định là có mưu mô.
Mà thị trường chữa bệnh bằng tây y ở trong nước giống như một đại dương xanh vẫn chưa được khai phá. Trung y lại rất nóng lòng muốn tiến vào thị trường quốc tế ngày nay. Trác Ngôn Quân đến là vì điều gì?
Là muốn giúp thuốc và thiết bị của nhà máy Hashimoto tiêu thụ vào bệnh viện quân y, hay là nhằm vào trung y do Lâm Bạch Thanh đại diện? Cố Bồi lại đi thêm vài bước về phía trước, thấy sắp đến khu bảo vệ, anh hỏi lại: “Nói đi, rốt cuộc bà đến để làm gì?”
Trác Ngôn Quân đã từng chỉ vào mặt Cố Bồi rồi gào thét trước mặt chồng cũ, chồng hiện tại và cả những đứa con, bà ta nói anh là ma quỷ, còn bảo rằng bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận anh là đứa con mình sinh ra.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao bà ta đột nhiên như mất trí nhớ, không nhớ ra những gì mà bà ta từng nói, bà ta dịu dàng: “Pio, mẹ là mẹ con, mẹ đến để thăm con mà. Nghe bảo con kết hôn rồi…”
Cố Bồi đứng lại, anh lại bước lùi, nói khẽ: “Bà cũng biết tôi kết hôn rồi?”
Thấy vẻ mặt và ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên mềm mỏng, Trác Ngôn Quân tưởng rằng đấy là do mình quan tâm đến con như mong muốn. Trẻ con ấy mà, cuối cùng cũng chỉ mong ngóng tình thương của mẹ.
Bà ta nghĩ cuối cùng anh cũng đã mềm lòng, cười toại nguyện rồi nói: “Đương nhiên rồi. Con bé tên Lâm Bạch Thanh nhỉ? Mẹ đã thấy ảnh của nó rồi, đúng là đứa trẻ xinh đẹp, lại còn là bác sĩ trung y!”
Về chuyện tại sao bà ta lại đến, đương nhiên Cố Bồi sẽ điều tra thật tỉ mỉ và rõ ràng. Mà anh trời sinh không thích nói chuyện gay gắt với người khác.
Nhưng khi nghe Trác Ngôn Quân nhắc đến Lâm Bạch Thanh, lửa giận nghèn nghẹn trong lòng anh từ khi cha chết, nỗi lo âu từ lúc vợ mang thai, kể cả chuyện từ khi về nước chứng kiến mặt tối tăm đê hèn của y học nước N và Hán, ngay lúc này quyện với nhau thành một ngọn lửa, khiến cho anh hoàn toàn bùng nổ.
“Bà hại c.h.ế.t cha tôi còn chưa đủ, bây giờ lại còn nhằm vào vợ tôi?” Anh từng bước đến gần.
Trác Ngôn Quân lùi lại, nói: “Pio, mẹ thật sự không có làm hại cha của con.”
Ánh mắt lạnh lẽo mà Trác Ngôn Quân chưa từng nhìn thấy.
Anh từng bước đến gần, nói: “Bà Trác, có lẽ tôi chưa thể động đến Hashimoto Juichi, nhưng nếu ông ta dám tới, chỉ cần bà dám đụng đến một ngón tay của Lâm Bạch Thanh, kết cục của mấy người sẽ còn tệ hơn cả Hashimoto Kuro!”
Năm trước Hashimoto Kuro: chuyên gia châm cứu tốt nhất của nhà máy Hashimoto đã đến Linh Đan Đường để chữa bệnh đục thủy tinh thể. Ban đầu ông ta đến để trộm bài thuốc, kết quả không thể trộm được bài thuốc mà còn bị phế đi cả hai tay.
Tất nhiên Trác Ngôn Quân biết chuyện này.
Bà ta hét lên một tiếng thật chói tai: “Pio, chuyện đó là do mày làm phải không? Tay của Hashimoto Kuro là do mày phế.”
Cố Bồi lạnh giọng: “Tôi sẽ còn độc ác hơn với bà và cả Hashimoto Juichi đấy, không có giới hạn nào cả!”
“Tao đã biết ngay mày là ma quỷ mà. Quả nhiên, mày lớn lên rồi cũng thành ma quỷ, ma quỷ!” Trác Ngôn Quân thét chói tai.
Bà ta đã mất kiểm soát, còn Cố Bồi thì không.
Đến trạm gác, anh ra hiệu gọi bảo vệ ra rồi chỉ vào Trác Ngôn Quân nói: “Người phụ nữ kia đang tìm cách tiếp cận phòng thí nghiệm của tôi, hơn nữa quốc tịch là đảo Loan. Anh đưa bà ta đến bộ phận cảnh vệ để ghi chép lại, điều tra một chút. Tôi cũng sẽ báo cáo cho bên phòng tình báo bên kia.”
Người bảo vệ trẻ tuổi lần đầu tiên gặp phải chuyện này: “Gián… gián điệp?”
Tuy rằng đầu năm nay rất coi trọng mối quan hệ thân thích giữa hai bờ, nhưng vào lúc này đơn vị quân sự phải đối diện với áp lực lớn nhất. Bởi vì một khi tình báo về phương diện quân sự bị tiết lộ thì từ trên xuống dưới, đơn vị nào cũng phải chịu trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận