Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 496


Cô vừa đóng cửa két sắt lại thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân trên cầu thang.
Kéo Tiểu Nhã, hai người vừa mới ra khỏi phòng, Sở Thanh Tập đã ở ngoài cửa.
Ông ta mới đầu còn cười hì hì, nhưng khi nhìn thấy túi tài liệu trong tay Lâm Bạch Thanh, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: “Thanh Thanh, không ngờ cháu là loại người này, dụ dỗ em gái trộm đồ trong nhà, đúng không?”
Lâm Bạch Thanh bảo vệ em gái ở sau lưng, nói: “Ngài Sở, muốn dạy đạo lý làm người, chúng ta đã nói trước, tôi mượn kim châm chữa bệnh cho con của ông, ông sẽ đưa tôi sách. Đây là thứ tôi nên có được.”
Sở Thanh Tập ra hiệu cho Tiểu Nhã: “Chui xuống dưới gầm bàn!”
Lùi lại hai bước, ông ta đứng vào thế trung bình tấn, cưỡng từ đoạt lý*: “Đứa nhỏ còn chưa có bình phục, cháu không thể lấy sách đi.”
(*) 强辞夺理: Cưỡng từ đoạt lý: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.
Đây không phải là gián tiếp thừa nhận, tài liệu cô lấy đúng là tài liệu chứng minh của sách? Lâm Bạch Thanh không muốn nói nhảm với ông ta, chuẩn bị đánh một trận với ông ta, đánh đến khi nào ông ta nằm bẹp mới dừng lại.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Nhã òa khóc lên, Sở Thanh Tập cũng đột nhiên vươn tay giật đồ lại. Bàn tay ông ta mang theo gió, đủ thấy lực đạo lớn đến mức nào, muốn lấy cứng chọi với cứng, Lâm Bạch Thanh có thể không đánh lại.
Nhưng cô xoay người né tránh, hai ngón tay đánh mạnh xuống rốn Sở Thanh Tập ba tấc. Chỉ thấy ông ta lập tức gập người xuống, gầm lên một tiếng. Lâm Bạch Thanh thừa cơ hội quay người ra ngoài, đúng lúc gặp được A Thủy.
Dù sao cô cũng là cô chủ, cậu ta còn đang thất thần, sợ hãi không dám ra tay.
Lúc Lâm Bạch Thanh đi ngang qua cũng đánh mạnh dưới rốn cậu ta ba tấc. Cậu ta cũng gập người xuống, gầm lên một tiếng.
Dưới rốn ba tấc, tên là Tiếu Hang Hổ, chính là trong phim truyền hình gọi là huyệt cười. Nhưng điểm huyệt đó, sẽ không giống như trong phim ảnh làm cho người ta cười ha ha mà là người ta sẽ theo phản xạ run rẩy, khó chịu, không phải cười, mà là la hét vì khó chịu.
Sở Thanh Tập không dám kinh động đến ông cụ, đương nhiên muốn đánh nhanh thắng nhanh, ra hiệu cho A Thủy, ông ta cũng đuổi theo. Lúc đầu Lâm Bạch Thanh định đánh với Sở Thanh Tập một trận, cũng muốn ra tay tàn nhẫn, nhưng nhìn thấy Tiểu Nhã cũng đuổi theo đến bậc cầu thang, xoay người tránh thoát khỏi bàn tay của Sở Thanh Tập. Lại đánh mạnh thêm mấy cái, còn thuận thế đánh A Thủy vài cái.
Thế là trong mắt Tiểu Nhã, cha không đánh được, trái lại ôm bụng, lại vừa cười, lại gào khóc gào khóc kêu gào bậy bạ, ông ấy cùng với A Thủy quằn quại trên cầu thang như hai con chó.
Thế này cũng tốt, lúc đầu Tiểu Nhã rất lo lắng, nhưng lại bị cảnh tượng sống động này chọc cười.
“Sao còn chưa xuống lầu?” Sở Xuân Đình không đợi được, chạy đến hỏi.
Sở Thanh Tập ôm bụng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông cụ chống gậy, lưng khòm xuống. Khi mới đến đây lưng ông ấy rất là thẳng nhưng mệt mỏi mấy ngày, có thể nhìn thấy bằng mắt thường ông ấy già đi thấy rõ, lưng cũng khom xuống, mệt mỏi đến thế này.
Nhưng lông mày như cỏ tranh, mắt sắc như dao, đây là con sư tử già nua, mà đã là sư tử thì sẽ cắn người. Lúc tức giận, nói không chừng ông ta thật sự sẽ g.i.ế.c con mình.
Sở Thanh Tập nghiến răng nghiến lợi nói: “Con quên lấy cho hai người tài liệu chứng minh, vừa mới giao cho Bạch Thanh.”
Lại nói: “Tụi con chỉ đang đùa giỡn thôi, chơi đùa với Tiểu Nhã một chút.”
Nhưng lại nhìn Lâm Bạch Thanh, không thể không nói: “Không phải chú không giao đồ cho cháu. Cháu ở lại nước M thì những thứ này đều là của cháu. Chú chỉ là là không muốn để cháu mang những thứ này về nước, mang về đất nước khốn nạn đã hại c.h.ế.t anh trai chú, cháu hiểu cho nỗi khổ tâm của chú Hai!”
Lâm Bạch Thanh không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Sau khi giao tài liệu chứng minh cho Sở Xuân Đình, đỡ ông cụ xuống lầu, dù sao Lâm Bạch Thanh vẫn còn hơi lo lắng, lo lắng Sở Thanh Tập trên đường tiễn đi lại ồn ào ầm ĩ với A Thủy nên không muốn ngồi xe của cậu ta.
Nhưng ở chỗ này đất rộng người thưa, cũng không dễ kiếm xe. Cô đang băn khoăn không biết có nên gọi cho Liễu Yến hay không, nếu như anh ta còn đang ở SF có thể đến đón cô.
Nhưng vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc xe tróc sơn, rách nát. Có một người đàn ông đứng trước xe, đeo kính râm, mặc quần jean, áo sơ mi sọc ca rô, đang nhìn về phía biệt thự lớn của Sở Thanh Tập.
Nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, cậu tháo kính râm ra cười toe toét: “Bạch Thanh, à mà không, bây giờ nên gọi là thím.”
Lâm Bạch Thanh nhìn nhìn, cũng cười: “Cố Vệ Quân?” Thì ra, đây là cứu binh mà Cố Bồi gọi đến giúp cô sao, cậu đến rất kịp thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận