Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 788


Sở Xuân Đình nói: “Nước M phát triển nhờ khoa học kỹ thuật sao? Không phải là dựa vào chiến tranh, để thu tiền từ các cuộc chiến trên khắp thế giới à?”
Khi nói lời này, ông ta đã sẵn sàng cho một cuộc tranh luận với Plok về vấn đề này.
Nhưng ai mà ngờ rằng mắt Plok sáng lên và nói: “Ông nội Sở, ông thực sự hiểu lịch sử và cục diện thế giới sao?”
Rồi nói tiếp: “Đúng vậy, các chính trị gia của nước M và các nhà tư bản, vì dầu mỏ mà kích động chiến tranh trên toàn thế giới, khiến rất nhiều người dân vô tội vô cớ phải tham gia vào chiến tranh, đây cũng là điều mà tôi phản đối, tôi là một người theo phe phản đối chiến tranh.”
Sở Xuân Đình tự nhủ trong lòng xong, muốn đ.â.m chọc người này.
Ông ta liếc nhìn từ khóe mắt, đột nhiên lông mày dựng thẳng thành hai cái chổi nhỏ, trừng mắt nhìn về phía con trai.
Plok là người thuộc phe chống chiến tranh thường xuyên tham gia vào các cuộc diễu hành phản đối chiến tranh, hơn nữa Plok ngoài là giáo sư Sử học, còn là một nhà biên kịch nghiệp dư, tham gia viết kịch bản cho một số bộ phim chống chiến tranh.
Anh ta là một người nước M một trăm phần trăm, nhưng lại là một kẻ chống lại Chủ nghĩa chính phủ, chống lại Chủ nghĩa bá quyền.
Vừa rồi trên đường nói chuyện với Sở Thanh Đồ rất vui vẻ, giờ phút này gặp Sở Xuân Đình, dù mới chỉ nói được dăm ba câu, nhưng đã cảm thấy cả hai có cùng chung chí hướng, muốn trò chuyện nhiều hơn một chút.
Ông cụ này mới vừa rồi còn đang rất tốt, sao đột nhiên lại trông có vẻ giống như đang tức giận vậy?
“Ông nội Sở, ông có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là…” Plok xoa xoa tay hỏi.

Sở Xuân Đình ở nước M hai năm, những người ông ta tiếp xúc, nếu không phải loại xã hội đen như ông Lý thì cũng là một đám làm ăn nhỏ sống tạm qua ngày, trong mắt chỉ có tiền, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với tầng lớp khác. Hôm nay khó có thể gặp được một người phản đối chiến tranh và chống lại Chủ nghĩa bá quyền, vừa trẻ tuổi vừa nhã nhặn, dịu dàng lịch sự, ăn nói cũng tốt. Ông ta cũng rất có hứng thú trò chuyện cùng đối phương.
Nhưng giờ phút này bỗng nhiên Sở Xuân Đình đổi sắc mặt, bởi vì ông ta nhìn thấy Sở Sở vốn nên được bảo mẫu đưa về nhà cũ rồi b.ú bình sữa nhỏ của con bé, giờ đây lại đang đòi Sở Thanh Đồ ôm một cái.
Trẻ nhỏ đến trưa đều phải b.ú sữa, ăn xong sẽ đến thời gian ngủ trưa dài.
Vì cho tới nay đều do Cố Bồi nuôi dưỡng, đứa nhóc này không cần phải tốn sức dỗ dành, đến đúng giờ, sẽ ngoan ngoãn tự đòi uống sữa, mà vòng tay con bé sẵn sàng ngủ trong lúc uống sữa, từ trước đến nay cũng chỉ có bảo mẫu, Liễu Liên Chi và Lâm Bạch Thanh.
Nếu là mấy người này đều không có ở đây, con bé sẽ tự nằm lên giường, ôm bình sữa và yên lặng b.ú sữa.
Sở Xuân Đình mấy lần muốn nhân lúc con bé b.ú sữa mà ôm một cái, con bé cũng không muốn.
Nhưng giờ phút này con bé vừa uống sữa, vừa đòi ông ngoại ôm một cái?
Con bé sà vào lòng ông ngoại, ôm bình sữa, còn muốn ngửi một chút mùi hương trên ông ấy, sau đó lại cười một cái, điều chỉnh tư thế, nhắm hờ hai mắt rồi bắt đầu b.ú sữa ừng ực.
Mà xanh xao vàng vọt, tóc bạc trắng, quần áo mộc mạc giản dị, đi trên chân vẫn là đôi giày cao su từ lâu đã lỗi thời và chẳng có ai sử dụng nữa, Sở Thanh Đồ giống hệt như một lão nông dân Tây Bắc có tài đức gì mà lại có thể được Sở Sở đặc biệt ưu ái như vậy?
Plok hỏi tiếp: “Ông nội Sở, ông có khỏe không?”
Sở Xuân Đình cố kìm nén lòng đố kỵ và bất mãn với con trai trong lòng, nói với Plok: “Tôi không sao, nhưng cậu, đã là một chuyên gia phản đối chiến tranh, ở nước M, chính phủ ắt hẳn không cho phép cậu, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ về nước phát triển sao?”
Ông ta cũng không ý thức được rằng bản thân vốn muốn bắt lỗi, lại tán thưởng vị giáo sư khiêm tốn và nhã nhặn này.
Plok cười nói: “Điều đó sẽ không, chất vấn chính phủ là quyền cơ bản của công dân.”
Vừa đúng giữa trưa, đã đến giờ tan tầm, Lâm Bạch Thanh cũng vừa mới thay thuốc cho Pete xong, cũng đi ra. Anh em trung niên, Pete và Plok cũng chỉ có thể tùy ý chào hỏi nhau một tiếng.
Plok chẳng những dịu dàng lịch sự mà còn vô cùng quý ông ta, xa xa nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đi ra từ văn phòng liền đứng dậy chào hỏi trước: “Này, Lâm, cô sinh ra một người con gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, thực sự giống như một viên ngọc nhỏ vậy, trên đường đi tôi đã nghe ông Sở Thanh Đồ kể rất nhiều điều thú vị về cô bé, chúa ơi, Pio có viên ngọc nhỏ đáng yêu như vậy, tôi nghĩ chắc nó sẽ rất hạnh phúc?”
Còn nói thêm: “Cô đẹp hơn tất cả những người phụ nữ ở nước Hoa mà tôi đã từng thấy, từ đáy lòng tôi cảm thấy mừng cho Pio, đúng rồi nghe Pio nói cô thích các loại sách y học cổ, mà theo tôi thấy, những sách y học cổ này là văn hóa di sản của quốc gia nào thì nên trở về quốc gia đó, trong tay tôi vừa hay có mấy quyển sách y học cổ của nước Hoa, tất cả tôi đều mang đến, muốn tặng cho cô, hy vọng cô sẽ thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận