Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 724


Đến hai giờ sáng, thông qua nhân viên tình báo Hồng Kông, cuối cùng cũng xác định lão Phàn thực sự bị viêm khớp.
Đúng vậy, bác sĩ trung y lâu năm nhìn không nhầm, quả thật ông ta bị viêm khớp, ông ta có tiền sử mua thuốc nhiều lần, có hồ sơ nhập viện. Và khi gặp ngày mưa như ngày hôm nay, chắc chắn ông ta sẽ đi khập khiễng.
Nhưng nhiệm vụ của Lâm Bạch Thanh vẫn chưa kết thúc, cục trưởng Ngô có một yêu cầu với cô, đó là xem đi xem lại băng ghi hình. Ngoài tình trạng khập khiễng, cô được yêu cầu phân tích lão Phàn ở nhiều khía cạnh khác nhau từ vẻ bề ngoài đến dáng điệu, điệu bộ khi nói chuyện.
Mãi đến bốn giờ sáng, Lâm Bạch Thanh thật sự buồn ngủ không chịu được, cô ngủ gục trên bàn mới coi như xong việc.
Sáng hôm sau dậy sớm, cô được sắp xếp đánh răng rửa mặt, có bánh màn thầu, cháo kê, dưa muối, cô vội vàng ăn bữa sáng rồi lại nhìn chằm chằm vào những đoạn băng ghi hình lão Phàn.
Khoang thuyền chật hẹp, mùi dầu máy, mùi biển tanh, mùi phim của máy quay video, hơn nữa bị căng sữa, cả một ngày như vậy khiến Lâm Bạch Thanh như bị lột một lớp da, cứ như vậy cả một ngày, mãi đến 10 giờ tối hôm sau, trong bóng tối, Lâm Bạch Thanh đi theo cục trưởng Ngô và một số người khác lên một con thuyền nhỏ, không lâu sau một số binh lính đã giúp đỡ và kéo cô lên một chiếc thuyền khác.
Lúc đầu Lâm Bạch Thanh cho rằng mình lại lên một chiếc thuyền nhỏ nhưng theo họ đi xuống một cái cầu thang hẹp, cô nhận ra bên trong rộng lớn lạ thường.
Mặc dù không biết nhiều về quân sự nhưng Lâm Bạch Thanh đại khái đoán đây là một chiếc tàu ngầm. Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh đến nơi như này, Lâm Bạch Thanh giống bà lão Lưu trong Đại Quan Viên*, cô không dám động đậy cũng không dám nhìn lung tung.
(*) Được xây mô phỏng theo khu vườn trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần và là phim trường cho bộ phim cùng tên.
Ước chừng qua mấy tiếng đồng hồ, cục trưởng Ngô dẫn cô tới một nơi đông người, Lâm Bạch Thanh chưa kịp phản ứng thì cô đã đứng trước kính tiềm vọng, cục trưởng Ngô ghé sát vào tai cô: “Cháu thấy không, người thứ ba từ bên trái sang, bây giờ ông ta không cử động, đến lúc ông ta cử động, cháu nhớ quan sát thật kỹ.”
Những gì Lâm Bạch Thanh nhìn thấy là bông tàu sáng đèn, mọi người ở đó đều mặc đồ màu đen và che mặt, nhờ có cục trưởng Ngô nhắc nhở, cô tìm người thứ ba từ bên trái sang, vừa hay lúc này người thứ ba bên trái bước vài bước.
Trên biển gió lớn, hơn nữa tháng 10, trời liên tục đầy mây, Lâm Bạch Thanh rất quen tư thế đi lại của một người bị thấp khớp và viêm bao hoạt dịch, cô nói: “Đúng vậy, chính là ông ta.”
“Tiếp tục quan sát, xác định một chút, chuyện này liên quan đến an toàn của người cung cấp thông tin.” Cục trưởng Ngô nói.
Lâm Bạch Thanh nhìn một lúc, thấy đối phương nhéo nhéo lưng, cô khăng khăng: “Là ông ta.”
Cả đùi của lão Phàn bị cứng do bệnh viêm khớp, theo bản năng, ông ta phải xoa lưng để xoa dịu cơn đau. Bên cạnh cô có người cũng nói: “Tôi cũng xác định đó là lão Phàn.”
Một người khác nói: “Tôi cũng có ý kiến giống anh.”
Cục trưởng Ngô nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu đã nhất trí ý kiến… Vậy thì phát tín hiệu đi!”
Lâm Bạch Thanh đột nhiên giật mình, sắp bắt đầu rồi sao?
Đã một ngày hai đêm, cô đã chuẩn bị rất lâu nhưng sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt như vậy thôi sao?
Mãi cho đến khi sự việc xảy ra, Lâm Bạch Thanh mới hiểu tác chiến là gì. Và, khi những người lính được huấn luyện nghiêm chỉnh để thực hiện nhiệm vụ, quả quyết biết bao.
Nhưng ngay khi Lâm Bạch Thanh cho rằng cuối cùng nhiệm vụ cũng bắt đầu, cô có thể tiếp xúc với những lĩnh vực mới khác thì mọi chuyện dường như lại đi vào bế tắc, cô bị đẩy ra bên ngoài, mọi người đều im lặng.
Không biết qua bao lâu, rốt cục có người hỏi: “Thứ đó thực sự sẽ phát nổ sao?” Cục trưởng Ngô thở dài nói: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”
Có người khác hỏi: “Dụng cụ phát hiện kim loại cũng không dò ra được, rốt cuộc thứ có thể làm nổ du thuyền là thứ gì?”
Cục trưởng Ngô đáp: “Bác sĩ Cố nói xác suất chỉ có 70%, cậu ấy chỉ là một bác sĩ, đừng mong đợi nhiều quá.”
Đột nhiên, mọi người lại rơi vào im lặng.
Có lẽ bởi vì Cố Bồi chỉ là một bác sĩ, hơn nữa anh còn chơi thứ gì đó rất mới nên mọi người không tin anh lắm.
Nhưng Lâm Bạch Thanh hiểu Cố Bồi hơn, dựa trên sự hiểu biết của cô về anh, nếu có 70% xác suất xảy ra chuyện gì đó thì mọi người nên tràn đầy tự tin, hai giờ sau, bước ngoặt xuất hiện, đột nhiên, có người ngồi trước máy móc hét lên: “Nổ rồi.”
Cục trưởng Ngô vội vàng hỏi: “Cách xa như vậy vẫn phát hiện được sao?” Người nọ tháo tai nghe ra, mặt đầy vẻ không thể tin được: “Đúng vậy!”
Một đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, hầu hết mọi người đều há hốc mồm: “Thật đúng là con mẹ nó nổ tung?”
“Tuyệt vời!” Một người khác nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận