Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 847


Vợ ông ta thấy ông ta cứ run lên, cũng vội nói: “Anh yêu, anh sao thế?”
Sắc mặt Vương Tâm Vũ vàng như nến, bụng sôi ùng ục, nếu không có vợ nhanh tay lẹ mắt đỡ lại, thì ông ta đã ngã xuống ngay tại chỗ. Này cần phải có tây y, còn phải làm một lượng lớn bài kiểm tra, nhưng với tư cách là một bác sĩ trung y, nhìn mặt chẩn đoán, Lâm Bạch Thanh lập tức biết nguyên nhân.
Cô đặt con gái luôn đi theo bên cạnh mình ở một vị trí tương đối xa, vừa nhanh chóng ma sát hai tay, vừa nói với chồng: “Cởi áo của ông ấy, lộ bụng ra, nhanh!”
Cố Bồi vội vàng đỡ người nằm xuống, lúc này tay Lâm Bạch Thanh đã chà nóng, lấy tinh dầu ra làm trơn tay, từ Trung Hoãn đến Thiên Khu, đôi tay nóng mang theo nội lực mà cô đã luyện được từ trước đến nay xoa bóp theo một hướng, mà cảm nhận của giáo sư Vương Tâm Vũ là bụng lành lạnh, có hơi muốn đi ngoài, có hơi đau và khó chịu ở vùng gan.
Bản thân ông ta cảm giác cơ thể không quá nghiêm trọng.
Nhưng vùng gan không có dây thần kinh cảm giác đau, dưới tình huống bình thường sẽ không xuất hiện tình trạng đau đớn, mà khi vùng gan đau, tĩnh mạch cửa của bệnh nhân nhất định đã giãn ra, nếu không can thiệp, bệnh nhân sẽ bị vỡ mạch máu, ói ra m.á.u và chết.
Kết quả cuối cùng của hầu hết bệnh nhân trong giai đoạn mất bù.
Từ phương diện nào đó, vị giáo sư Vương Tâm Vũ này rất giống cha của Cố Bồi: Cố Khắc.
Là phần tử trí thức, ông ấy thanh cao, có khí phách, lo cho nước cho dân, nhưng bởi vì là một phần tử trí thức, ông ấy không hiểu được những âm mưu chốn thương trường.
Ông ấy bị Hashimoto và Tsumura lừa gạt, đây chính là một đả kích nặng nề đối với ông ấy.
Cố Bồi ép ông ta phải cúi đầu, nhường vị trí chủ tịch đoàn đại biểu, lại là một đả kích nặng nề khác.
Lý do làm ông ta kích động sau khi đồng ý nhường vị trí chủ tịch, là vì ông ta cảm thấy Lâm Bạch Thanh còn quá trẻ, không xứng với chức vị kia. Ông ta cho rằng mình khuất phục trước sức ép uy quyền của Cố Bồi. Ông ta vừa vội vừa tức, tức giận đến mức hôn mê.
Cố Bồi hoàn toàn có thể hiểu được loại phần tử trí thức này, vì thế nói: “Linh Đan Đường mới mở được vài năm, đã có toàn bộ cách bào chế bảy vị thuốc hồi sức, mà Lâm Bạch Thanh, mặc dù cô ấy chưa từng học nghiên cứu sinh bằng thạc sĩ, nhưng cô ấy bắt đầu hành nghề y từ năm bảy tuổi, tuổi nghề y tròn mười tám năm, trong chuyên ngành này, tôi cho rằng thực tiễn quan trọng hơn bằng cấp, cho nên bác sĩ, ông nhường chỗ là một hành động sáng suốt, tôi cũng cam đoan với ông, Lâm Bạch Thanh sẽ là một chủ tịch đoàn đại biểu đạt yêu cầu.”
Trung y có cần nói đến học vấn không, đương nhiên là có, học càng nhiều thì càng biết được nhiều, nhất định sẽ càng tốt hơn. Nhưng quan trọng hơn là tư cách, kinh nghiệm, điều trị bệnh nhân.
Tại sao mọi người lại yêu thích và tin tưởng bác sĩ trung y lâu năm hơn, là vì bọn họ đã điều trị nhiều bệnh nhân, có nhiều kinh nghiệm hơn. Đối với trung y, xã hội là trường đại học tốt nhất, ngõ nhỏ, xóm làng, đường phố, chính là lớp học tốt nhất.
Với mười mấy năm kinh nghiệm theo nghề y, khiến cho vị trí chủ tịch của Lâm Bạch Thanh hoàn toàn xứng đáng. Ít nhất trong mắt Cố Bồi, vợ anh có tư cách ngồi ở vị trí đó.
Bây giờ anh giải thích cho giáo sư Vương, cũng là vì giải đáp khúc mắc của ông ta, để cho trong lòng ông ta thoải mái hơn một chút.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Bạch Thanh đã giúp giáo sư Vương châm cứu.
Thật ra trong trung y, mỗi một loại châm đều không thể thay thế, ví dụ như châm thép phổ biến, mặc dù hiệu quả trị liệu của nó bình thường, nhưng bởi vì mặt kim châm đủ trơn trượt, vi khuẩn không dễ ẩn náu, cũng là một loại châm rất tốt.
Sở dĩ kim châm cứu khiến người bệnh cảm thấy có tinh thần ngay lập tức, vì công hiệu chính là bổ tâm huyết. Nó có thể làm cho người bệnh lập tức cảm nhận được khí huyết tuần hành quanh thân trong quá trình châm cứu, mang lại cảm giác trải nghiệm rất mạnh mẽ.
Mà sau khi trải nghiệm cảm giác thoải mái khắp cơ thể nhờ tác dụng bổ tâm huyết rất mạnh mẽ của kim châm cứu mang đến, lại nghe Cố Bồi nói kỹ hơn về Linh Đan Đường cùng với kinh nghiệm mấy chục năm giữa Linh Đan Đường và nhà máy Hashimoto, giáo sư Vương Tâm Vũ không nói tâm phục khẩu phục, nhưng ít nhất về mặt tâm lý, có thể đồng ý để Lâm Bạch Thanh làm chủ tịch đoàn đại biểu nước Hoa.
Thấy Lâm Bạch Thanh thu châm lại, giáo sư Vương Tâm Vũ nói: “Hội nghị sắp tới đây, bản thảo tham dự đoàn diễn thuyết, phí đến nơi tổ chức, nơi dừng chân, sắp xếp cho hội nghị đều ở trong tay tôi, đợi tôi gọi điện thoại, bảo người mang đồ đến cho ngài?”
Một lần châm cứu lại có thể làm cho vị giáo sư già này dùng xưng hô kính trọng là “ngài” với một bác sĩ trẻ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận