Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 671


Cha mẹ đứa trẻ nhìn thấy, liền hiểu rõ: “Đồng chí, cô cũng là bác sĩ phải không? Tay nghề của cô thật giỏi.”
Lâm Bạch Thanh vừa quấn tã kỹ lưỡng cho đứa bé, vừa nói: “Môi trường trong nhà hai người hẳn là khá ẩm ướt phải không?”
Cha của đứa bé nói: “Nhà của tôi ở hướng đông tây, ở lầu một, thật sự rất ẩm ướt.”
Lâm Bạch Thanh giải thích: “Bởi vì mẹ của đứa trẻ sống trong môi trường tương đối ẩm ướt, dẫn đến đứa trẻ này sinh ra thể hàn, chức năng gan suy giảm, nên không thể giữ được nguyên khí. Về vấn đề này tây y ngoại trừ phẫu thuật thì không có biện pháp nào tốt hơn. Một khi nó phát tác, đứa trẻ sẽ rất đau đớn, nhưng trung y chúng tôi chỉ xoa bóp mấy cái, tôi ở phòng bên cạnh…”
Cô vốn định nói mình ở phòng bên cạnh, nếu đứa trẻ lại đau nữa thì bế qua, cô sẽ xoa bóp, đả thông kinh mạch cho đứa trẻ, để không bị tái lại bệnh thoát vị bìu nữa.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy giữa hai chân vừa nóng lên lại chợt lạnh đi, hình như là nước tiểu.
Mẹ của đứa bé vô tình cúi đầu xuống nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Đồng chí bác sĩ, quần của cô ướt rồi.”
Lâm Bạch Thanh đưa tay sờ, không thể tin được nói: “Nước ối của tôi bị vỡ?”
Liễu Liên Chi vừa đến đúng lúc nhìn thấy cháu gái đang lảo đảo bước ra từ một phòng bệnh, lại nhìn thấy quần của cô, kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới, bác sĩ, cháu gái tôi sắp sinh rồi!”
Chẳng lẽ sắp sinh sao? Lâm Bạch Thanh nói thầm trong lòng cô cũng không cảm thấy đau lắm, như vậy mà sắp sinh em bé sao? Cô có hơi tự đắc, trong lòng thầm nói không phải thể chất của cô có chút đặc thù, sinh em bé sẽ không quá đau?
Nhưng trong nháy mắt, cô có thể cảm giác rõ ràng toàn bộ kinh mạch, khí huyết, thần kinh trong cơ thể cũng ở giây phút này đồng thời dồn về bụng cô, đó là một loại đau đớn xé rách ruột gan, bẻ gãy xương cốt, đau đớn dời non lấp biển, ùn ùn kéo đến, bão táp mà đến.
Lâm Bạch Thanh cố gắng ổn định bản thân, nhưng cô đau đến mức ngay cả đứng cũng không đứng được. Vẫn là nhờ bà ngoại Liễu Liên Chi dùng thân hình mảnh mai của mình đỡ cô.
Cố Bồi chỉ là đi trung tâm điều dưỡng mua một phần hàu nướng mà thôi.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cùng với vợ sinh con, từ đó trở thành một người cha có tư cách.
Cầm một lọ hàu nóng hổi bốc mùi thơm béo, Cố Bồi đi lên lầu. Vừa vặn gặp một người đàn ông đang ôm một đứa bé đang khóc đứng ở cửa phòng bệnh của Lâm Bạch Thanh đang nhìn xung quanh.
Cố Bồi bước nhanh chạy vào phòng bệnh, thấy Lâm Bạch Thanh không có trong phòng, cũng không có trên giường bệnh. Điều này chứng tỏ cô đã đi sinh con rồi.
Trong lòng Cố Bồi rơi lộp độp một tiếng, đi tới gặp người đàn ông đang ôm đứa trẻ trong lòng. Thì thấy đứa bé có làn da đỏ hỏn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, trên đỉnh đầu còn rất nhiều lớp sáp trắng, trông giống như một ông già tí hon, bé con.
Anh bị cái mũi cực đại cùng khuôn mặt vặn vẹo của đứa bé làm cho hoảng sợ, theo bản năng hỏi: “Người trong phòng bệnh này đâu?”
Người đàn ông nói: “Ý anh nói là nữ bác sĩ đang mang thai, cô ấy đi sinh con rồi.”
Cố Bồi đặt hàu nướng xuống và chạy ra ngoài, mới chạy được vài bước thì gặp được Tiểu Thanh cùng với Thẩm Khánh Hà ôm hai tã lót trở về. Khi họ đến bên ngoài phòng sinh thì thấy Liễu Liên Chi cũng đang chờ ở đây.
Mà ngay khi Cố Bồi chạy đến, đúng lúc Lâm Bạch Thanh được đẩy ra.
Chủ nhiệm khoa sản theo sát sau, cười nói: “Bác sĩ Cố, không ngờ đứa bé lại sinh ra nhanh như vậy.”
Cố Bồi thật sự không ngờ rằng anh chỉ đi mua một phần hàu nướng có ít thời gian thôi mà con đã được sinh ra rồi.
Thật là kỳ lạ, trước khi đứa trẻ chào đời, anh vẫn luôn tò mò về giới tính của đứa bé. Bởi vì anh muốn có con gái hơn, và anh thường yên lặng cầu nguyện trong lòng, mong trời cao ban cho anh một đứa con gái.
Nhưng vào giờ phút này, tã lót đi ngang qua mặt anh, anh lại không hề hiếu kỳ về giới tính của đứa bé.
Anh nắm lấy tay vợ, thấy tay cô thật lạnh, lại lấy tay đặt lên cái bụng đã xẹp của cô, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Liễu Liên Chi cố nén nức nở nói: “Nói đùa, sinh con sao không đau cho được?”
Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Con đâu, ra ngoài sớm hơn em, anh nhìn con trông thế nào chưa?”
Lúc này Cố Bồi cũng không để ý đến đứa bé, bởi vì vợ anh trước khi vào phòng sinh khí sắc trông rất tốt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, trên mặt cô hoàn toàn không có huyết sắc, sắc mặt vàng như nến, đôi môi tái nhợt, cả người trở nên yếu ớt, tiều tụy.
Anh lại hỏi: “Đau lắm phải không?”
Thời điểm đau đến dời non lấp biển, suýt chút nữa đau đến chết, nhưng sau khi sinh xong nghĩ lại, Lâm Bạch Thanh lại không nhớ rõ mình có bao nhiêu đau đớn, lại sợ chồng lo lắng, cho nên lắc đầu nói: “Không đau!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận