Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 457


Sở Xuân Đình nhìn thấy cháu gái bước ra thì nói: “Cơm ở trên bàn đấy, ông vừa nếm thử rồi, chắc là không có vấn đề gì. Nhưng nếu cháu có mang theo kim châm thì tốt, có thể thử cho rõ ràng hơn.”
Trên bàn có cơm, cháo trắng và sủi cảo tôm, còn có cả một phần bánh cuốn và rau xanh.
Lâm Bạch Thanh bưng cháo trắng nếm thử, thấy Tiểu Nhã ở dưới lầu lén nhìn mình thì bèn làm mặt quỷ với cô bé, cô nói với Sở Xuân Đình: “Ông cũng nghi thần nghi quỷ quá rồi, cho dù con trai của ông có làm chuyện ác lần nữa thì cũng sẽ không đầu độc vào cơm nước của chúng ta đâu.”
Ở nhà của mình mà lại đầu độc khách thì đấy chẳng phải là trò cười sao?
“Nó không dám, nhưng người đàn bà đó thì không chắc.” Sở Xuân Đình nói một cách lạnh lùng.
Ông cụ còn nói: “Đừng có xem thường người đàn bà bình thường chẳng xinh đẹp cũng chẳng trẻ tuổi đó. Nó rất biết cách diễn, cháu biết hồ ly tinh khoác da người mà phải không? Con người bên ngoài một đằng bên trong một nẻo, mưu mô lắm.”
Lâm Bạch Thanh thấy quả thật Tào Chi Phương không có gì nổi bật, nhưng khi cười lại rất dịu dàng.
Bị Sở Xuân Đình gọi là hồ ly tinh, có lẽ thật sự có chút thủ đoạn.
Cháo được nấu rất mềm, thơm mùi hạt gạo, sủi cảo tôm cũng được gói ngay tức thì nên còn rất mới. Bánh cuốn còn chính tông hơn cả bánh cuốn mà Lâm Bạch Thanh hay ăn. Lâm Bạch Thanh thật hâm mộ cuộc sống giàu có của Sở Thanh Tập ở nước M.
Cô hỏi: “Sao ông không xuống lầu chơi với cháu gái một chút, có phải là do bất đồng ngôn ngữ không?”
Sở Xuân Đình nói: “Cháu không nhận ra con bé rất ý lại vào Tào Chi Phương à?”
Trẻ con luôn yêu mẹ của nó nhất, nhưng mẹ đã qua đời rồi nên ai chăm sóc nó thì nó sẽ ỷ lại vào người đó, đây là chuyện rất bình thường.
Lâm Bạch Thanh nói: “Tôi gọi Tiểu Nhã lên cho ông nhé?”
Đột nhiên Sở Xuân Đình ồm ồm nói: “Không cần.” Ông cụ còn nói: “Cháu cũng né người đàn bà này ra xa một chút đi. Nó cùng một giuộc với cả bảo mẫu trong nhà, cháu mà động vào nó thì đám đấy sẽ hợp lại bảo cháu bắt nạt chúng nó đấy.”
Sở Xuân Đình thì vừa gào vừa mắng với bác gái Thạch, còn bác gái Thạch thì lại vừa yêu vừa hận ông ta.
Những người không hiểu ông ta thì sẽ cảm thấy ông rất hung dữ, nhưng khi ở chung lâu rồi sẽ nhận ra ông ta là người nói lời chua ngoa nhưng tâm thì mềm mỏng.
Tựa như khi ông ta đối xử với bác gái Thạch vậy, tuy gào mắng hết lần này đến lần khác nhưng lại chưa bao giờ bạc đãi về khoản tiền bạc với bà ấy lần nào.
Lâm Bạch Thanh tưởng tượng, thì ra ông cụ đã kìm nén quá nhiều ở đây.
Chỉ cần hơi lớn tiếng thì Tào Chi Phương sẽ bảo ông ta ức h.i.ế.p bà ta, bảo mẫu cũng nói đỡ cho bà ta.
Còn Sở Thanh Tập chỉ mãi nghĩ đến chuyện phát tài, lại còn cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của Sở Xuân Đình.
Thật tội nghiệp, ông cụ ở Đông Loan như rồng bị vây trong vũng cạn, một bụng mưu kế cũng không có cách nào phát huy.

Lâm Bạch Thanh cơm nước xong thì bước xuống lầu, vừa vào sân thì Tiểu Nhã liền trốn ra phía sau của Tào Chi Phương.
Trái lại Tào Chi Phương cười nói: “Yean, đó là chị của cháu đấy, ra chào chị đi nào.”
Thì ra tên tiếng Anh của cô bé là Yean, dễ nghe thật.
Tiểu Nhã trốn ở phía sau Tào Chi Phương, nói nhỏ bằng tiếng Anh: “Cháu nghĩ chị ta là mụ phù thủy độc ác đấy ạ. Bởi vì chị ta trông xinh đẹp quá, mà phù thủy thường xinh đẹp lắm.”
Tào Chi Phương cũng nói bằng tiếng Anh: “Nếu cháu không chào chị ấy thì cha sẽ giận đó. Thế nên cháu phải chào chị, yên tâm đi nào, dì bảo vệ cháu.”
Câu này quả thật nghe hơi hồ ly tinh.
Cô bé không chịu gần gũi ông nội thì thôi, sao ngay đến cả chị của nó mà bà ta cũng dám nói bóng nói gió với cô bé rằng chị của nó là một mụ phù thủy độc ác cơ chứ?
Tiểu Nhã sợ hãi hỏi Tào Chi Phương: “Dì sẽ mãi ở bên cháu, bảo vệ cháu đúng không ạ?”
Tào Chi Phương dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Nhã rồi nói: “Đương nhiên rồi, mãi mãi là như vậy.”
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Thanh, cười nói bằng tiếng Trung: “Chào Thanh Thanh, tôi là người yêu của chú Hai cô.”
Sau đó lại đẩy Tiểu Nhã rồi nói bằng tiếng Trung: “Nhanh lên, chào chị của cháu đi.”
Tiểu Nhã sợ mất mật, cô bé chần chừ tiến lên, sợ hãi ngẩng đầu: “Chị sẽ g.i.ế.c em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận