Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 609


Mà Trác Ngôn Quân cứ mãi ầm ĩ, cho dù cô ấy có ngốc thì cũng hiểu rõ ràng mục đích của đối phương, đó chính là Cố Bồi. Nếu cô ngăn cản, thể nào cũng thành đánh đập bề trên, là kẻ đầu sỏ phá hoại mối quan hệ giữa hai bờ. Nhưng nếu không ngăn Trác Ngôn Quân lại, nhỡ đâu lại làm hại quân y Cố thì sao? Đó là người đã cứu con gái của cô ấy một mạng mà.
Ngay lúc Trác Á còn đang khó xử, chợt nghe thấy giọng nói của Cố Bồi ở sau lưng: “Hi! Cô Trác!”
Trác Á và Trác Ngôn Quân quay đầu lại cùng một lúc, ngay cả đồng chí nữ khuyên nhủ kia cũng quay đầu lại.
“Quân y Cố?”
“Hi, Pio!” Trác Ngôn Quân nói: “Nó là con tôi, tên tiếng Trung hình như là, à gì nhỉ, Pi Ô!”
Cố Bồi cẩn thận tháo hình dán trên xe, không nhìn Trác Ngôn Quân mà đi thẳng về phía trước. Trác Ngôn Quân cũng đi theo.
Anh đi chưa được vài bước đã nghe Trác Ngôn Quân nói bằng tiếng Anh: “Pio, giày của con đóng đinh sắt vào à? Chất lượng quần áo của con trông kém quá. Trời ơi, Pio, cái xe nát kia là của con đó hả? Con ở Đại Lục khổ sở vậy sao?”
Cố Bồi dừng lại ở cửa lối chứa chất thải y thế rồi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nhìn Trác Ngôn Quân rồi hỏi bằng chất giọng phổ thông rõ ràng: “Không phải bà là hội trưởng phu nhân của doanh nghiệp sản xuất thuốc Hashimoto sao? Ngay cả visa mà nhà máy Hashimoto cũng không làm giúp cho bà mà phải để bà dùng cái cách lòng vòng như thăm người thân để về nước sao?”
Trác Ngôn Quân sửa lại: “Bây giờ chú Hashimoto của con là phó chủ tịch.”
Cố Bồi cười, hỏi lại: “Bà tìm tôi làm gì? Muốn giới thiệu thiết bị hay là thuốc của nhà máy Hashimoto cho bệnh viện quân y sao? Thân là phu nhân của phó chủ tịch mà lại đến nông nỗi phải đích thân đi lo chuyện tiêu thụ à?”
Đột nhiên Trác Ngôn Quân lùi lại hai bước.
Thật ra đã mười năm rồi bà ta chưa gặp Cố Bồi.
Mà trong trí nhớ của bà ta, anh mãi mãi chỉ biết loay hoay với đôi tay giấu trong tay áo và đôi mắt cừu ngây thơ nhìn bà ta như thể đó là lẽ đương nhiên.
Bởi anh là tội nhân của bà ta, tội ác mà anh gây ra cho bà ta cả đời này cũng không thể rửa sạch!
Nhưng mới hơn mười năm không gặp, sao anh lại thay đổi như vậy. Đôi tay vụng về của anh sao có thể tiến hành phẫu thuật được. Sao anh lại thay đổi như vậy, khi gặp bà ta không còn cảm thấy áy náy, sợ hãi nữa. Thậm chí còn ra dáng cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng như thế?
Chẳng lẽ anh đã quên, cái chuyện ngu ngốc mà anh gây ra đã tạo nên biết bao tổn thương cho bà ta ư. Trác Ngôn Quân tức giận, vẫn nói bằng chất giọng đảo Loan: “Pio, sao con lại có thái độ nói chuyện như vậy với mẹ?”
Cố Bồi của giờ đây là Cố Bồi trong ấn tượng của Lâm Bạch Thanh và tất cả những người quen. Nhưng Cố Bồi trong trí nhớ của Trác Ngôn Quân lại khác một trời một vực, là một người ngu ngốc vụng về.
Anh bình tĩnh, lý trí, nhẹ nhàng nói: “Bà Trác, từ khi cha tôi qua đời, bà lấy kim Huyền Thiết đi thì tôi đã nói rồi. Chúng ta không còn quan hệ mẹ con gì nữa, mãi mãi cũng không, thế nên bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ thôi.”
Ngón tay Trác Ngôn Quân run rẩy: “Mẹ không hề lấy kim châm của cha con. Mẹ có thể thề, nếu mẹ lấy thì mẹ sẽ bị sét đánh.”
Về chuyện kim Huyền Thiết, ngay từ đầu Cố Bồi đã cho rằng đó là do Trác Ngôn Quân lấy đi.
Khi Cố Khắc làm xong tất cả thủ tục, đêm trước ngày sắp về nước, không biết Trác Ngôn Quân đã dùng thủ đoạn gì để lừa Cố Khắc mở cửa nhà, lén lút gặp mặt. Sau đó kim Huyền Thiết mà ông ấy chuẩn bị đem về nước đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Hai tiếng sau khi Trác Ngôn Quân rời đi, ông ấy đã vĩnh biệt cõi đời trên chiếc sô pha.
Nguyên nhân cái c.h.ế.t là do trúng độc quinine.
Sau này, lúc Sở Xuân Đình nhét kim Huyền Thiết vào túi của Lâm Bạch Thanh, khi cô lấy ra cho Cố Bồi xem, tuy Cố Bồi nhận ra nhưng anh vẫn nghi ngờ, thậm chí còn có lần nghĩ rằng mình hiểu lầm Trác Ngôn Quân.
Mãi cho đến sau này, Sở Thanh Tập nói kim châm này là do ông ta trộm từ tay Trác Ngôn Quân thì Cố Bồi mới vỡ lẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận