Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 595


Lâm Bạch Thanh còn có một tài năng khác, ngoài việc có thể ngửi được mùi của người đang trong thai kỳ, cô còn có thể ngửi được mùi bệnh tật, mùi tử khí trên cơ thể người khác, Tiểu Thanh đã biết được chuyện này từ khi còn nhỏ, vừa nãy thấy chị gái ngửi ngửi xung quanh, lại lật tay tự bắt mạch cho mình, cô ấy lập tức hiểu ra: “Chị, có phải chị có thai rồi xong?”
Cô ấy không được sống lại, đương nhiên không biết chuyện mang thai có ý nghĩa lớn lao thế nào với Lâm Bạch Thanh. Nhưng chuyện này cũng đủ để khiến Tiểu Thanh mừng rỡ, cô ấy lại hỏi: “Mang thai thật sao?”
Lâm Bạch Thanh đã ngửi được mùi rất rõ ràng, đúng là mùi của người mang thai, tuy mạch vẫn còn yếu nhưng quả thật là mạch của thai phụ, có lẽ đã được khoảng một tuần, nói theo trung y thì cô thật sự đã có thai.
Phải biết rằng đời trước cô chưa từng mang thai, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được.
“Đêm nay anh rể có trực ban không, em gọi điện nói với anh ấy một tiếng.” Tiểu Thanh vừa nói xong đã lập tức chạy ra bên ngoài.
Lâm Bạch Thanh vội nói: “Quay lại đã Tiểu Thanh.” Lại nói tiếp: “Để bác sĩ Lưu bắt mạch đã rồi nói.”
Người khám phụ khoa tốt nhất ở Linh Đan Đường chính là bác sĩ Lưu, tuy lúc chữa bệnh cho người khác có thể phân tích rất rõ ràng nhưng bác sĩ lại không thể tự trị cho mình, Lâm Bạch Thanh sợ mình khám sai, nhấc tay chạy một mạch đến tìm bác sĩ Lưu: “Nhanh nhanh, đàn chị, bắt mạch giúp cháu đi.”
Ở dược đường mọi người đều được gọi là bác sĩ giống nhau, đột nhiên bị gọi là đàn chị khiến bác sĩ Lưu có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Lâm lại tới tìm dì bắt mạch cơ à, bệnh gì đấy?”
Tiểu Thanh hỏi: “Có phải chị của cháu có thai rồi không?”
Bác sĩ Lưu cẩn thận xem mạch: “Đây đúng là mạch của người đang mang thai.”
Tiểu Thanh hô lên: “Cháu đã nói mà, chị của cháu có thai rồi…”
“Tiểu Thanh!” Bác sĩ Lưu nhắc: “Nhỏ tiếng một chút.”
Lâm Bạch Thanh đã kết hôn hơn một năm, mang thai là chuyện bình thường, hơn nữa bác sĩ Lưu cũng là người có kinh nghiệm, bà ấy nói: “Theo dì thấy cái thai này cũng chỉ mới được bảy, tám ngày thôi, thai còn chưa ổn định đâu, lúc này không thể hô to gọi nhỏ như thế, thai bị động sẽ khó mà giữ được.”
Tiểu Thanh vừa la được một nửa đã lập tức ngậm miệng. Cũng may bác sĩ Lưu đã nhắc nhở cô ấy, đúng là lúc mới mang thai không nên để lộ ra ngoài.
Ở thành phố còn đỡ, người ta cũng không nói gì, nhưng ở nông thôn, chỉ cần con dâu nhà nào mang thai trong vòng ba tháng mà lại la hét om sòm sẽ bị người ta để ý, có thể sẽ bị mắng ngay tại chỗ.
Hơn nữa cũng không thể dựa vào trung y hoàn toàn, Tiểu Thanh thấy chị gái mình cần phải đến bệnh viện quân y làm siêu âm B, một khi xác định là đã mang thai thì không được đi làm nữa, phải dưỡng thai cho tốt, chờ thai hơn ba tháng, ổn định hơn rồi mới tiếp tục đi làm.
Mặc dù bây giờ rất khó để có được một suất siêu âm B ở bệnh viện, nhưng Tiểu Thanh đã từng làm việc trong bệnh viện quân y một thời gian, có quen bác sĩ ở khoa siêu âm B, chỉ cần qua đó chào hỏi một chút là có thể sắp xếp được một buổi siêu âm B.
Tiểu Thanh nói: “Cứ quyết định thế đi, ngày mai chúng ta đi siêu âm B.”
Bác sĩ Lưu vừa nghe đã phản đối: “Như vậy có tốt không, bác sĩ trung y đã bảo là có thai, lại cứ phải chạy tới chỗ tây y làm siêu âm B, Tiểu Thanh cháu không tin vào trung y hay không tin vào trình độ của dì?”
Tiểu Thanh cười nói: “Bác sĩ Lưu, những bệnh khác có thể trị bằng trung y, nhưng chuyện mang sinh con vẫn phải tin vào tây y, cháu làm việc ở bệnh viện quân y mấy năm, đã từng đọc qua thông tin tỷ lệ thai nhi bị dị tật, từ khi có siêu âm B và các phương pháp kiểm tra tiền sản, tỷ lệ quái thai, thai c.h.ế.t và các dị tật nguy hiểm ở thai nhi đã giảm xuống đáng kể, không phải cháu không tin dì, cháu cảm thấy chúng ta phải tin tưởng vào khoa học.”
Khi hai người bọn họ còn đang trò chuyện rôm rả, Lâm Bạch Thanh đã bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ Lưu trước một bước.
Cô quay lại phòng khám bệnh của mình, ngã ngồi xuống ghế, vẫn cảm thấy không thể nào tin được chuyện này. Vì từ lúc cô bày tỏ mong muốn có con với Cố Bồi tới nay chỉ mới có ba tháng, hai người ngủ với nhau cũng chỉ có bảy, tám ngày, thế mà cô lại có thai. Điều này chứng minh cơ thể của cô chẳng những không có vấn đề mà còn thuộc vào loại dễ mang thai!
Mà đời trước, cô đã từng đi siêu âm B, chụp X: quang, chọc dò buồng trứng, siêu âm nang noãn đều đã làm cả, kể cả thuốc cũng đã uống một đống, ngay cả khi cô nghĩ cơ thể mình không có vấn đề.
Cô cũng từng hoài nghi, có khi nào Cố Vệ Quốc muốn nuốt trọn Linh Đan Đường nên mới cố tình không muốn có con với cô.
Nếu không bốn đứa con của anh ta thì sao, một đứa, hai đứa còn nói là nuôi hộ người khác, nhưng không thể nào cả bốn đứa trẻ đều là con hoang chứ.
Cho nên chuyện mang thai của cô ở đời trước chỉ có một cách giải thích, chính là Cố Vệ Quốc không muốn cho cô mang thai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận