Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 776


Nửa đêm Sở Sở phải uống sữa, còn phải đi tiểu một lần, mọi chuyện này đều do anh lo hết chứ không phải cô.
Bảo anh để vợ mình một mình chăm sóc con nửa tháng trời, cô lại không đành lòng làm phiền bảo mẫu nên chuyện cho con bú, cho con đi vệ sinh đều tự làm hết, Cố Bồi cảm thấy như vậy không ổn nên mới thu dọn quần áo đi cùng.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại ngăn anh lại: “Không được, ông cụ đã đặc biệt dặn dò không cho anh qua đó.”
Cố Bồi sững sờ hỏi ngược lại: “Tại sao chứ?” Sau đó anh nói tiếp: “Anh đang dạy Sở Sở cầm muỗng ăn cơm, nếu như đi thì xem như gián đoạn việc dạy, hơn nữa người già rất dễ tạo thành thói quen lúc ăn phải có người đút của trẻ con, như vậy không tốt.”
Đút cơm cho trẻ nhỏ, đáp ứng đủ các loại yêu cầu một cách vô điều kiện của chúng, trong mắt người trẻ như vậy là không đúng. Nhưng nó lại là niềm vui của những người lớn tuổi.
Sở Xuân Đình sợ Cố Bồi đến đó sẽ tước đi niềm vui của ông ta nên mới cố ý đưa ra điều kiện không cho phép anh đi cùng. Cố Bồi không hài lòng thì có thể làm được gì, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình rời đi thôi!
Phàm là những người làm nên chuyện lớn thì bắt buộc phải có sự quyết đoán và lòng dạ riêng, còn ông Lý là một người rất có sức hút.
Đương nhiên cái tên của cháu gái Sở Xuân Đình cũng đã giúp Lâm Bạch Thanh ghi không ít điểm.
Hơn nữa Rolex mà, làm sao giống với những độc dược, động vật hoang dã, văn vật được chứ, nó chỉ là một món đồ mua bán bình thường, bán nó vừa có thể kiếm tiền còn không tổn hại đến âm đức, tiện đường còn có thể tế bái tổ tiên, đối với ông Lý mà nói là một chuyện tốt chỉ có lời không lỗ.
Cho nên Sở Thanh Tập vừa đề cập với ông ta thì ông ta đã đồng ý ngay.
Hơn nữa theo Sở Xuân Đình nghĩ muốn kiếm ra tám triệu là chuyện không dễ gì, cho nên ông ta cho rằng ít nhất cũng phải một tuần ông Lý mới có thể gom xong. Nhưng SF không giống với thành phố Đông Hải, nay nó là một thành phố lớn sầm uất nhất của quốc tế.
Cũng là thành phố có nhiều người Hoa giàu có nhất toàn cầu, cho nên chỉ cần ba ngày, ông Lý đã gom đủ toàn bộ số tiền.
Ông ta sẽ dùng cách quyên góp để rót tiền vào Linh Đan Đường, sau đó lại bay đến Đông Nam Á, dùng cách nhập cư trái phép để nhập cảnh. Còn những chuyện sau này sẽ do Sở Xuân Đình sắp xếp thay ông ta.
Nhưng Sở Xuân Đình lại không nói sẽ có sắp xếp thế nào cho ông Lý.
Chiều hôm sau tan làm, Lâm Bạch Thanh đưa Sở Sở và bảo mẫu theo, họ được tài xế đón đến nhà họ Sở. Nếu muốn nói hôm nay ông cụ Sở vui đến mức nào thì phải nói đến Sở Sở. Hôm qua con bé này còn chưa biết đi nhưng hôm nay mẹ cô bé vừa đặt xuống sân, vốn muốn để con bé ngắm nhìn mọi thứ trong sân trước.
Nhưng có lẽ đây là lần tiên thấy một tứ hợp viện rộng hơn, lớn hơn với tứ hợp viện mình sống từ nhỏ đến lớn, do sân càng lớn thì càng thích hợp cho việc chạy nhảy hơn nên cô bé cũng muốn nhìn thử, vì thế đã giơ hai chân ra bước đi.
Bác gái Thạch vừa thấy thì lên tiếng: “Bác sĩ Tiểu Lâm, con gái cô biết đi rồi sao?”
Lâm Bạch Thanh cúi đầu nhìn xuống chân nói: “Không không, con bé vẫn chưa biết.”
Trong ấn tượng của cô, nếu không có người đỡ thì con gái cô sẽ không đi được, phải có người đỡ lấy hai nách của con bé mới được.
Cô cho rằng sau khi cô buông ra thì con gái sẽ dựa vào chân mình để đứng, kết quả vừa nhìn xuống thì không thấy con gái mình đứng bên cạnh nữa, rồi lại nhìn theo ánh mắt của bác gái Thạch mới thấy cô nhóc đang bước đi từng bước rất vững vàng chạy về phía Sở Xuân Đình.
“Con bé biết đi rồi sao?” Người làm mẹ là cô đây chậm chạp hiểu ra, cũng kinh ngạc hỏi.
Ông cụ thấy chắt gái đang chạy về phía mình thì lông mày vui đến mức muốn bỏ nhà ra đi.
Đúng là con nít lớn nhanh thật[1], mơ thấy dạ minh châu như thể là chỉ mới là chuyện ngày hôm qua, chớp mắt chắt của ông ta đã biết đi rồi. Thằng nghịch tử muốn gặp cũng được, nhưng phải cúi đầu trước ông ta!
[1] Nguyên văn 苗不愁长: thường chỉ con nít lớn rất nhanh, chủ yếu được cha mẹ sử dụng để cảm thán con cái của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận