Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 779


Ngày Thẩm Khánh Nghi gặp được chồng, bà liền khác hẳn lúc đi biên giới, nước da trở nên hồng hào, ánh mắt sáng hẳn. Khi nhìn thấy con gái vào cửa, bà ấy mỉm cười ngoắc tay ra hiệu cho con gái đi qua.
Lâm Bạch Thanh cầm cái cối đá và chày đá lên cùng với loại thuốc mới đi lên bậc thang, cô định bày một hàng để đóng gói thuốc, cô thì thầm hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ, sao con thấy ông Sở và Cố Bồi không được vui ạ?”
Vì Liễu Liên Chi đã theo đứa bé một thời gian dài nên bà ấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy thầm thì: “Ông nội của con kêu bảo mẫu cho con bé ăn một cái bánh ngọt và uống thêm một ly sữa, sau khi con bé ăn xong thì ói ra hết, vừa rồi bọn mẹ nói với ông cụ về chuyện đó.”
Chưa nuôi con nên chưa biết chuyện không thể để đứa trẻ thích ăn gì thì cho ăn nấy, nếu đói thì không sao, nếu ăn no quá thì rất dễ ói và chán ăn, phát sốt, không có gì lạ xảy ra, ông cụ xứng đáng bị trách.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại nhớ rằng ông cụ đã kìm nén và không muốn con trai nhìn thấy cháu trai của ông, sao cha của cô lại có thể đánh Thái Cực quyền, Sở Sở lại còn đi theo ông ấy nữa chứ.
Khoan đã, cô hơi bối rối về chuyện đó, bỗng nghe Thẩm Khánh Nghi cười nói: “Con xem vòng tròn trên mặt đất đi, trước kia cha con vẽ ra để đánh Thái Cực quyền, lúc bọn mẹ tới thì Sở Sở đã khom xuống đó, vì thế cha con liền khoanh chân vẽ lại vòng tròn ban đầu, Sở Sở liền mê mẩn và khăng khăng muốn xem cha con luyện Thái Cực quyền.”
Lâm Bạch Thanh chợt hiểu ra mọi chuyện, thì ra là như thế.
Mấy đứa con nít hay tò mò những thứ mới lạ mà, chúng còn thích những thứ tròn xoe và đáng yêu.
Khi Sở Thanh Đồ còn trẻ thích luyện Thái Cực quyền, ông ấy đã dùng mu bàn chân mài ba điểm tựa như một hình tròn lớn trên viên gạch xanh ở chân tường, khi Sở Xuân Đình sửa chữa sân, ông ấy không muốn phá bỏ những viên gạch đó nên nó vẫn giữ nguyên từ đó đến giờ, sau khi Sở Sở đến đây và khám phá hết cái sân rộng liền nhìn thấy vòng tròn đó, cô bé không khỏi tò mò thích thú nên đã ở đó chơi cả buổi.
Mà khi Sở Thanh Đồ vào cửa, ông ấy cũng không đi tìm ông cụ mà đi tới chỗ của Sở Sở, ông ấy dậm chân rồi móc chân lên luyện Thái Cực quyền, đúng lúc cái móc chân ấy cũng móc vào cái vòng tròn đó.
Ông ấy có cốt cách rắn rỏi, Thái Cực quyền và một môn võ công vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, đứa nhỏ cũng thích điều đó nên càng thích ông nội.
Lâm Bạch Thanh nhìn một khối phục long can lớn, vì nó khó có được nên phải trữ lại dùng dần, cô đang nghĩ xem nên sử dụng một khối ở chỗ nào thì dược tính sẽ tốt nhất, bỗng cô nghe thấy tiếng cười khanh khách của Sở Sở, ngay cả Cố Bồi đến đây hỗ trợ cũng không nhịn được nghiêng đầu bật cười.
Cô quay đầu nhìn lại, đỉnh thật, Tiểu Sở Sở đã cưỡi lên cổ ông nội (*), con nhóc ấy đang kéo mái đầu không còn sợi tóc nào của ông nội, mà ông ấy cũng bước nhanh hơn, hình bóng càng lúc càng nhanh, cả thế giới trước mắt cô nhóc như xoay chuyển, tất cả những trải nghiệm này đều mới lạ đối với Sở Sở, không có gì ngạc nhiên khi cô nhóc lại cười vui vẻ như thế.
(*) Ở đây tác giả dùng là ông nội với Sở Thanh Đồ nhưng đáng lẽ phải là ông ngoại vì Sở Thanh Đồ là cha của Lâm Bạch Thanh: mẹ của Tiểu Sở Sở.
Tuy Cố Bồi là cha, anh chăm sóc Sở Sở rất chu đáo nhưng lại nghiêm túc và ít khi cười với đứa bé.
Còn Sở Xuân Đình thì đã già, ngay cả chơi với đứa nhỏ còn không xong thì làm sao đuổi kịp nó được.
Tính tình Sở Thanh Đồ hiền lành, lại là người biết đùa, Sở Sở còn chưa kịp trải nghiệm đủ cảm giác mới lạ khi xoay vòng trên cổ ông nội thì cô bé đã được ông nội cõng trên vai đi ra ngoài đường.
Giờ đây phố Kim đông đúc, phồn hoa và tấp nập, Sở Sở có bà ngoại ở bên cạnh muốn gì là mua nấy, còn cưỡi lên vai ông nội khám phá khắp phố phường.
Ngày hôm nay vui như thế khiến Sở Sở vui quên lối về.
Còn về Sở Xuân Đình: một người luôn thận trọng và suy nghĩ nhiều trò xấu, ông cụ đã tính trước từ trước, song lại không thể làm được một chuyện gì cả, ông cụ tức giận thế nào cũng không ai quan tâm.
Điều càng khiến ông cụ tức hơn chính là ông cụ đã sắp xếp Sở Thanh Đồ thuyên chuyển công tác, thế nhưng lục quân và hải quân là hai đội quân khác nhau, khó có thể phá vỡ hệ thống để thuyên chuyển người đi nơi khác, vì thế ông ấy không được phân công đến Đông Hải, mà lại đến một nhà máy hóa chất quân sự ở Tây Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận