Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 775


Cô nói trước: “Chỉ bảo mình Pete đến thì không hay lắm, nếu như anh đã muốn họ xem băng ghi hình thì tốt nhất là gọi cả ba người họ cùng đến.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Trong ba người họ ai bị đau dây thần kinh số năm thế?”
Cố Bồi không dám tin nhìn vợ mình, mất một lúc lâu anh mới trả lời: “Đều bị cả!”
Chê cười bệnh nhân là không đúng, mong muốn bệnh nhân phát bệnh cũng không đúng, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn không kìm lòng được bật cười, cô nói: “Gọi điện thoại hỏi thử xem, với độ tuổi của họ thì có lẽ cũng đã phát bệnh rồi, Mã Hàm Thiết châm em có thể chuẩn bị trước, bảo họ đến chung với nhau để chữa căn bệnh đau dây thần kinh số năm này đi!”
Đau dây thần kinh số năm là căn bệnh di truyền của đàn ông nhà họ Cố, Cố Vệ Quân, Cố Ngao Cương, Cố Bồi đều bị cả. Ba người anh của Cố Bồi cũng mắc bệnh giống anh. Họ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, có lẽ cũng sắp đến thời kỳ phát bệnh. Hở một chút là bị cơn đau đầu giày vò nhưng cũng chỉ có thể uống thuốc giảm đau.
Mà chỉ cần nói với họ rằng Mã Hàm Thiết châm của Linh Đan Đường có thể chữa hết bệnh của họ, cho dù họ có bận rộn đến mức nào thì chắc chắn cũng sẽ buông bỏ hết chuyện đang làm, lập tức mua vé máy bay nhỉ?
Đây là lần đầu tiên Cố Bồi kích động đến mức không kiềm chế được.
Anh vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ, vòng khuỷu tay ôm cô vào lòng, Lâm Bạch Thanh đang xếp quần áo, đột nhiên bị chồng mình bế lên quay vòng vòng như thế thì bị dọa một phen, xém chút nữa hét lên. Thấy chồng cứ nhìn thẳng vào mình như thế thì không hiểu gì cả, cô hỏi: “Anh bị sao thế?”
Cố Bồi nhìn vào đôi mắt long lanh của vợ, mặc dù nó không lớn nhưng lại dịu dàng như nước, giống y hệt đôi mắt hiền lành của một chú nai con, mắt anh nhìn xuống đôi môi đầy đặn của cô, im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô như đang hôn con mình vậy, nói ra lời nói từ sâu tận đáy lòng mình:
“Em tốt thật đấy!”
Đôi mắt của anh toát lên vẻ chân thành, không hề pha lẫn những thứ khác. Nụ hôn của anh cũng thế, cẩn thận dè dặt, cứ như sợ làm cô đau vậy.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại cảm thấy khó hiểu, cô chỉ tiện miệng nói một câu mà thôi, nhưng không hiểu tại sao Cố Bồi lại đột nhiên kích động như thế. Cô sợ đánh thức đứa nhỏ nên nhẹ nhàng nói: “Được rồi, buông em ra đi, em còn có chuyện phải làm nữa.”
Thấy anh vẫn ôm chặt lấy mình không buông, cô hôn nhẹ lên má anh một cái rồi nói: “Mau đi gọi điện đi, đợi khi lên giường nằm rồi em cho anh ôm cho đủ.”
Đột nhiên bị cô trêu chọc như thế anh vội vàng buông tay ra, đi gọi điện thoại. Vì con gái cưng đã ngủ rồi nên anh phải cầm lấy điện thoại ra bên ngoài gọi.
Ra đến sân Cố Bồi mới thở phào, sau đó đập nhẹ lên đầu mình một cái. Sao cứ cảm thấy thấy mình ngốc ngốc thế nào ấy.
Thật ra từ năm ngoái anh đã tìm cách để ba anh trai mình đến xem chứng cứ. Nhưng lúc đầu anh lại muốn xin nghỉ phép để ra nước ngoài.
Những bộ đội từ nước ngoài về như anh có kỳ nghỉ về nước để thăm người thân.
Đúng là có kỳ nghỉ thật nhưng mấy năm nay mở rộng cải cách, nhân viên quân chức và bộ đội bị các thế lực nước ngoài ăn mòn, hoặc là các vụ án xúi giục bạo động đã tăng rõ rệt hơn những năm trước, lãnh đạo cấp cao lại sợ phải chịu trách nhiệm nên mãi không duyệt ngày nghỉ cho Cố Bồi.
Anh đã xin nghỉ vài lần rồi nhưng vẫn không xin được.
Mà lần này có thể gọi cả ba người anh mình cùng đến, Lâm Bạch Thanh đã làm một việc vô cùng quan trọng đối với anh nên cũng khó trách Cố Bồi lại kích động như thế.
Nói ra thì đợi khi anh gọi điện thoại xong trở vào nhà thì thấy cô đã xếp gọn gàng quần áo của mình và Sở Sở, đang bỏ vào trong túi du lịch, trông có vẻ như muốn ra ngoài.
Lâm Bạch Thanh không có nhà mẹ đẻ để về thường xuyên như những người phụ nữ khác, vì không có nhà mẹ để, hơn nữa còn có phòng khám quấn lấy nên dường như cô chưa bao giờ ra khỏi cửa, Cố Bồi thấy cô thu dọn hành lý nên ngạc nhiên: “Em muốn ra ngoài sao?”
Lâm Bạch Thanh đã từng nhắc đến chuyện ông Lý bán đồng hồ với Cố Bồi, nhưng cô lại chưa nói đến điều kiện của Sở Xuân Đình, điều kiện của ông cụ đề ra tương đối hà khắc, đó là bắt đầu từ bây giờ cô đưa bảo mẫu đến phố Kim ở nửa tháng.
Cô vừa thu dọn hành lý vừa nói với chồng mình.
Lâm Bạch Thanh nói: “Chỉ ở nửa tháng mà thôi, ban ngày em vẫn sẽ về Linh Đan Đường để làm việc mà.”
Kể từ lúc Cố Bồi kết hôn cho đến nay, mặc dù có lúc phải tăng ca nhưng vẫn chưa bao giờ phải cách xa vợ mình đến tận nửa tháng như thế.
Suy nghĩ một lúc cũng bắt đầu thu dọn hành lý của mình: “Chúng ta cùng đi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận