Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 439


Chiều hôm qua bắt người, tám giờ tối kết án, người nhà ông Hashimoto gọi điện liên lạc. Nhưng muốn đến một chuyến cần phải có thời gian, cho nên tám giờ tối nay người nhà ông ấy mới có thể tới. Và khi họ tới, họ sẽ thương lượng các điều kiện, dàn xếp và đưa tiền để bịt miệng cô. Điều kiện tùy cô, có phải là cô muốn bao nhiêu tiền đều được không, nếu là một triệu đồng, một chục triệu đồng liệu họ có đưa không?
Cả Cục Công an bỗng chốc trở nên yên tĩnh, nhưng Lâm Bạch Thanh cứ cảm giác như có gai đ.â.m sau lưng, quay đầu lại nhìn thì vô cùng sửng sốt vì bên ngoài văn phòng tụ tập rất nhiều cảnh sát, phó Cục trưởng Tiết xông pha đi đầu, một đám người vây sau lưng anh, cơ bản đều là những người từng đến Linh Đan Đường chữa bệnh Gout.
Cho nên mọi người đều chú ý đến việc này, cũng đều muốn nghe cô tỏ rõ thái độ.
Lâm Bạch Thanh đứng dậy, quay đầu nhìn tất cả các đồng chí công an và nói: “Tôi là một bác sĩ trung y, nhờ sự chỉ dạy của thầy tôi mà có một số y thuật độc đáo có thể trị bệnh cứu người, thời gian của tôi rất quý báu, tôi chỉ muốn dùng nó để chữa bệnh cứu người vì vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian để gặp bất cứ ai có ý đồ hòa giải, hoặc chi tiền để giải quyết sự việc, bất kể là họ đưa ra giá bao nhiêu tiền, cũng như họ muốn trả giá như thế nào.”
Nếu không phải có cái danh xưng “cục bệnh gout” thì có lẽ những đồng chí công an này cũng không hiểu được cô.
Nhưng một người chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã có thể chữa khỏi hoàn toàn một loại bệnh thì đúng là thời gian của cô rất quý báu. Bảo cô ấy lãng phí thời gian dây dưa với người nước N là không được rồi.
Nhưng còn một vấn đề nữa là, lãnh đạo thành phố sợ ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố du lịch nên đã tạo áp lực. Cục Công an cũng rất khó xử.
“Tôi có thể tha thứ cho hành vi trộm cắp của ba bác sĩ trung y già quốc tịch N một cách vô điều kiện.” Cô nói.
Từ Cục trưởng đến các đồng chí nhân viên công an đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao chỉ cần cô chịu tha thứ thì họ sẽ không phải khó xử.
Nhưng tha thứ mà không cần tiền, không hòa giải thì có phải cô hơi thiệt không.
Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Tôi sẽ bảo lưu quyền truy cứu sự việc này, cũng mong các đồng chí công an truyền đạt ý kiến của chúng tôi đến người nhà của nghi phạm hình sự, yêu cầu họ đừng tới quấy rối tôi và lãng phí thời gian hành nghề y của tôi!”
Không hòa giải, bảo lưu quyền truy cứu.
Vậy thì sự việc này sẽ không được giải quyết, bị dập tắt. Cục Công an cũng có thể định tội, nhận định hành vi trộm cắp của họ.
Nếu phải dùng một từ để diễn tả “cục bệnh gout” tâm trạng của mọi người này lúc này thì đó là: Khí thế hừng hực! Dù mất tiền nhưng vẫn giữ được sự liêm chính. Sở Xuân Đình không ngờ cháu gái lại kiên định như vậy, ông nhẹ nhõm vỗ đùi.
Phó Cục trưởng Tiết cười nói: “Thật không ngờ rằng bác sĩ Tiểu Lâm không chỉ giỏi y thuật mà còn là một người biết đối nhân xử thế và rất rộng lượng!”
“Yên tâm đi, chỉ cần thái độ của cô kiên định, chúng tôi bảo đảm sẽ không có bất cứ ai đến quấy nhiễu cô, can thiệp vào công việc bình thường của Linh Đan Đường.” Trần Diên cũng nói.
Những đồng chí công an khác cũng cười nói: “Đây là địa bàn của chúng tôi, bác sĩ Tiểu Lâm là bác sĩ của chúng tôi, sao chúng tôi có thể để ai quấy nhiễu cô được.”
Tha thứ nhưng không hòa giải, cũng không cần tiền, nghe thì có vẻ rất dễ.
Nhưng vào những năm 1990, khi mọi thứ đều hướng đến “tiền”, có thể đưa ra quyết định như vậy, cô xứng đáng được mọi người kính trọng. Tất nhiên, vì cô đã có thái độ này nên công an cũng không thể để người nhà của Hashimoto quấy rối cô được.
Dù sao cũng là vụ án quốc tế, sau khi ký xong biên bản hòa giải, Lâm Bạch Thanh đã được tất cả các đồng chí công an có mặt tại cục trong ngày cuối tuần tiễn ra khỏi cục.
Còn bây giờ, họ phải đến thăm ba người bác sĩ trung y già quốc tịch N.
Tự xưng là đại diện cho giới văn hóa Đông Hải, Sở Xuân Đình còn mang quà đến cho ba người bạn quốc tịch N, bảo Mục Thành Dương lên xe lấy quà, Cố Ngao Cương lùi lại một bước, chỉ vào cuốn sổ và nói: “Thím này, vẫn còn một chút phiền phức.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Sao còn phiền phức gì nữa thế?”
Cố Ngao Cương từng đến nước N, từng gặp trưởng bối nhà Yuko, lúc đó anh ta cũng định không chịu trách nhiệm, quay đầu rời đi, nhưng không đi được chính là vì thế lực của nhà Yuko quá lớn, anh ta nói: “Cái người họ Hashimoto tên là Hashimoto Kuro, là ông nội họ hàng xa của Yuko, gia tộc của họ có thế lực lớn ở ở Nara.”
Lâm Bạch Thanh cười nhạo: “Ý của cháu là họ là côn đồ, cháu sợ công an không quản được họ sao?”
Cố Ngao Cương nói: “Công an chỉ có thể quản chỗ sáng, không quản được chỗ tối, không gọi bọn họ là côn đồ được mà phải gọi là băng đảng, thế lực rất lớn, cháu e là họ không dám công khai quấy rối nhưng lại ngấm ngầm làm khó chúng ta. Không làm bước đầu làm mười lăm, chúng ta không đề phòng nổi, làm thế nào bây giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận