Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 667


Phó Cục trưởng Tiết thấy cả một tòa nhà chìm trong làn khói đen dày đặc, da đầu cũng tê rần: “Bốc cháy sao?”
Sở Xuân Đình nói: “Không liên quan gì đến lửa cả, là tranh chữ của bọn tôi, tranh chữ bọn tôi mang đến có của Bạch Sa tiên sinh Trần Hiến Chương, còn có của Bán Phong tiên sinh Trần Cung Duẫn, có lẽ anh biết đàn anh Hùng Cảnh Tinh của Học Hải Đường đúng không, chuyên về tranh sơn thủy và hoa lá, nét vẽ mạnh mẽ mộc mạc, nét chữ cứng cáp, đó là một nhà thư pháp nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu chúng ta đấy, hoạt động giao lưu của Sở Thương mại lần này do tôi tổ chức, tranh chữ cũng là các nghệ thuật gia lâu năm thật lòng mang tặng, nhưng trong chốc lát tất cả đều bị cướp đi hết, ngay cả tranh chữ trong nhà chính của nhà tôi cũng bị trộm tất.”
Phó Cục trưởng Tiết sững sờ, ông ấy biết rất rõ nhà chính của Sở Xuân Đình có treo một bức tranh chứ của Trịnh Bản Kiều, là văn vật. Kết quả lại bị trộm mất ở đây, ai lại có gan tày trời dám trộm tranh chữ của ông ta chứ? Ăn phải gan hùm gan báo rồi sao?
Mà lúc này, giám đốc Sở Hứa của Sở Y tế và viện trưởng bệnh viện Hữu nghị TN nghe tin cũng vội vàng chạy đến. Đương nhiên là họ đến cùng Hashimoto Juichi rồi.
Phó cục trưởng Tiết nghe nói buổi triển lãm do Sở Thương mại tổ chức bị mất một số bức tranh chữ, đương nhiên phải ra lệnh cho cảnh sát lục soát rồi.
Còn Sở Y tế, sau khi biết Hashimoto Juichi là khách quý mang quốc tịch nước N đến thăm, không thể để khách chịu thiệt thòi được nên cũng muốn ngăn cản, hỏi han, phối hợp, xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này chuyện phóng hỏa đã trở thành chuyện nhỏ, chuyện mọi người đang thảo luận chính là bức tranh chữ kia có thật sự đã mất không, hơn nữa có phải là là người của Hashimoto Juichi trộm không?
Phản ứng đầu tiên của mọi người là không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nước lớn tràn vào miếu Long vương*, người càng ngày càng nhiều, anh một câu tôi một câu, chín người mười ý.
(*) Nguyên văn 大水冲了龙王庙: Hình dung vốn là người một nhà, cùng phe, nhưng vì không biết nhau nên dẫn đến hiểu lầm, xung đột với nhau.
Trong căn phòng kia, bao gồm cả gia đình Hashimoto đều đang tìm bức tranh của đám lão già kia, vì bây giờ cảnh sát đã đến nên lần lượt ra hết bên ngoài, thêm vào đó là nhân viên của khách sạn, Sở Cảnh sát, Sở Thương mại, Sở Y tế, bên ngoài người đông nườm nượp, ồn đến mức không nghe được gì.
Kim châm đã bị cắt, hư hao cũng đã hình thành, chuyện này đã ầm ĩ đến mức không thể giải quyết được nữa, ngược lại Lâm Bạch Thanh lại không thấy sốt ruột. Lúc đến Cố Bồi có mang ít điểm tâm, cô ngồi trên xe chầm chậm nhìn xung quanh, ăn ít điểm tâm. Sau khi mọi người lầm ầm lên một lúc lâu, tranh chấp xem có phải người của Hữu Nghị TN trộm bức tranh chữ không thì cuối cùng chuyện này cũng có kết quả.
Tòa nhà bên cạnh cũng chính là tòa nhà mà Hashimoto Juichi ở, đột nhiên có hai ông cụ xuất hiện, ôm lấy một đống cuộn giấy chạy ra ngoài la lên: “Tìm thấy rồi tìm thấy rồi.”
“Đúng là bọn chúng trộm, chúng tôi tìm được rồi.” Lại có thêm một người chạy ra. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, trong lòng nói không thể nào, người nước N đã trộm tranh chữ thật sao?
Nhưng chứng cứ rành rành, sau đó các ông cụ thư pháp gia ôm hết đống giấy ấy ra, tranh chữ mà, ai cũng nhận ra cả.
Ngay cả nhân viên của khách sạn cũng kinh ngạc, những bức tranh này đều được treo trong phòng trưng bày của các nghệ thuật gia, nhưng bây giờ lại tìm được nó trong căn trong bên cạnh.
Chuyện này quá không biết kiêng dè ai rồi, ai nấy đều không ngờ nó là thật, thậm chí nhân viên phục vụ còn cảm thấy buồn cười. Nhưng họ lại có nhân chứng trực tiếp chính đáng có thể chứng minh những bức tranh chữ này bị trộm đi mất.
Cho nên ở một nơi quan trọng thế này lại xảy ra một chuyện khiến người ta không tưởng tượng được đồng thời cũng cảm thấy đây là trò đùa. Nhưng nó lại có chứng cứ vô cùng xác thực, xảy ra ngay trước mặt mọi người, không thể chối cãi được. Hơn nữa dùng giá trị của những bức tranh chữ này để đánh giá thì người bị thiệt hại nhiều nhất đương nhiên là Sở Xuân Đình. Bởi vì trong số tranh chữ bị trộm mất có một phần lớn là của ông ta, nên ông ta thiệt hại nặng nề nhất.
Người kinh ngạc nhất, cũng sụp đổ nhất chính là Hashimoto Juichi, ông ta phải trơ mắt nhìn tất cả băng ghi hình bốc cháy, ngay cả máy quay cũng nổ, còn bị báng s.ú.n.g đập vào đầu nữa.
Ông ta đã chứng kiến sự thảm khốc đau đớn của anh mình là Hashimoto Kuro khi đến đây nên lúc đến đã rất đề phòng Sở Xuân Đình.
Nhưng liên tục hai ngày, nào là máy khoan điện, nào là kéo cầu d.a.o ngắt điện, rồi lại cho người đụng xe, Sở Xuân Đình đều dùng những mánh khóe kém chất lượng này, Hashimoto Juichi cũng đã giải quyết từng cái một nên đã ngủ quên trên chiến thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận