Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 632


Hôm nay cô không động thủ, những mỗi một câu cô nói ra đều như d.a.o găm vào lòng, tàn nhẫn hơn những gì Trác Ngôn Quân nói!
“Lúc trước khi bà bỏ rơi Cố Khắc và lựa chọn đi theo Hashimoto Juichi, đó là bởi vì ông ta còn trẻ, nhưng bây giờ Hashimoto Juichi cũng giống thế, trên đời này có biết bao cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, ông ta từng làm như thế với bà, bây giờ cũng thế, cũng sẽ làm như vậy với người khác bên ngoài, sao, trước kia bà từng thèm muốn cơ thể non tơ của ông ta, bây giờ ông ta cũng thèm muốn cơ thể của người phụ nữ khác đúng không?”
Nhìn thấy vẻ mặt như tro tàn của Trác Ngôn Quân khi bị nói như thế, Lâm Bạch Thanh cho bà ta thời gian ngẫm nghĩ, đợi đến khi bà ta bị cô nói đến mức thở không ra hơi, lúc này mới chêm thêm một chút: “Bà đổ lỗi cho Cố Bồi thì được ích lợi gì. Lúc trước vừa xây dựng bệnh viện Hán Đường ở nước M, bà lợi dụng mối quan hệ của Cố Khắc, chắc hẳn giúp Hashimoto Juichi không ít đúng không, sau đó vì bà là phụ nữ, Cố Khắc đưa hết thành quả chữa bệnh của ông ấy cho Hashimoto Juichi, vì bà mà nhà máy Hashimoto ở nước M mới phất lên, nhưng bây giờ Hashimoto Juichi lại phản bội bà, bà thân là phó hội trưởng phu nhân nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, khi bà đi ra ngoài, Hashimoto Juichi còn không muốn cử người đi cùng bà, vì thế bà không ngừng nghĩ cách cho bản thân, lợi dụng năng lực của đứa con trai để lấy lòng ông ta, bà không ngu thì ai mới ngu?”
Cố Bồi đã sắp xếp xong các loại tài liệu, anh cầm chúng trên tay và đứng yên nhìn mẹ anh.
Anh và cha Cố Khắc khác nhau hoàn toàn.
Cố Khắc là một người đàn ông rất tốt bụng, ông ấy rất yêu Trác Ngôn Quân.
Vì Trác Ngôn Quân còn trẻ nên ông dung túng, cưng chiều.
Cho dù ông tức giận, nhưng trong mắt ông lại lộ ra nỗi bất an và dè đặt.
Khi còn bé, Cố Bồi cũng như thế, trước mặt Trác Ngôn Quân anh đều dè đặt run sợ.
Nhưng bây giờ đã không còn nữa, anh đang mặc quân trang màu xanh biếc của đại lục, vai rộng eo hẹp, dáng người thẳng tắp, lông mày rậm, hốc mắt sâu, mỗi một tấc da thịt đều lộ ra vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Anh trơ mắt nhìn vợ lột cái mặt nạ thể diện cuối cùng trên người mẹ ra!
Sau đó, anh chỉ bình tĩnh quan sát, nhìn mẹ mình vừa chật vật vừa xấu hổ. Nhưng bây giờ Trác Ngôn Quân không còn giữ lại chút thể diện nào cả, chỉ bày ra dáng vẻ lộn xộn. Thân là phó hội trưởng phu nhân, ngay cả thư ký cũng không đi cùng bà ta, bà ta chỉ đi đến đây một mình.
Bà ta hoảng loạn sống trong khách sạn, cố gắng lợi dụng chuyện con trai sẽ áy náy hổ thẹn, để khiến người đàn ông đã chán ghét và muốn vứt bỏ bà ta từ lâu, thậm chí mười năm không chạm vào bà ta đổi ý.
Và tất cả những điều này, nếu không bị vạch trần, Trác Ngôn Quân vẫn có thể tự lừa mình dối người, thế nhưng lại bị Lâm Bạch Thanh nhẫn tâm chọc thủng nó, chuyến đi đến Đông Hải của bà ta trở thành trò lố bịch.
Mà tất cả chuyện này đều bị con trai nhìn thấy, Trác Ngôn Quân cảm thấy vô cùng xấu hổ, bà ta không thể chịu đựng được nữa, cúi người ngồi trên giường rồi khóc rống.
Thấy bà ta khóc đáng thương như thế, Cố Bồi cũng không muốn nhìn, anh cầm tài liệu và rời khỏi phòng, đứng bên ngoài chờ vợ.
Lâm Bạch Thanh đợi cho đến khi Trác Ngôn Quân khóc cạn nước mắt, cô nói tiếp: “Nếu tôi là bà, tôi sẽ về bên cạnh Hashimoto Juichi càng sớm càng tốt, nhân lúc ông ta không đề phòng bà, thu thập chứng cứ có lợi cho bà rồi chuẩn bị ra tòa ly dị, tranh thủ gom được nhiều lợi ích trong lúc ly hôn, không giống như bà…”
Đột nhiên Trác Ngôn Quân ngẩng đầu, đáp lời: “Giống tao thì sao?”
Lâm Bạch Thanh nhặt chiếc gối dưới đất lên, đặt lên giường một cách nhẹ nhàng, cô hỏi: “Bà không thấy bản thân như cái nùi giẻ sao, người ta xài hết rồi thì vứt.”
Cô khẽ nhếch môi, cười nói: “À đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, bà yêu Hashimoto đến mức không thể sống nếu thiếu ông ta đúng không, vì thế bà dâng tất cả tài nguyên của Cố Khắc cho ông ta, sau khi ông ta chán ghét bà, bà lại muốn con trai bồi thường để lấy lòng giúp bà, vậy bà chờ đến khi biến thành khăn lau đi, bà đáng giá mà.”
Mặc dù cô không động thủ, nhưng câu nói này của cô khiến Trác Ngôn Quân khó chịu hơn việc bị tát, bà ta muốn khóc cũng không khóc được, muốn đánh cũng không đánh lại người ta.
Bà ta bất lực nhìn con dâu làm nhục, sau đó bỏ đi một cách hiên ngang.
Lớp mặt nạ trên người của bà bị Lâm Bạch Thanh lột bỏ một cách tàn nhẫn. Kể từ đó về sau, khi nghĩ đến Lâm Bạch Thanh thì bà ta liền cảm thấy sợ hãi.
Về chuyện đến quấy rầy Cố Bồi, đùa à, bà ta không dám đến thành phố Đông Hải lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận