Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 900


Dùng hết phần gian ác nhất trong lòng mình, Lâm Bạch Thanh đoán rằng ông cụ hạ độc Hashimoto Juichi. Đó lại là sự trả thù sảng khoái nhưng đó cũng gây rắc rối.
Phải biết rằng bác sĩ trung y nước N không chỉ mỗi Hashimoto, mà còn Tsumura, chỉ có điều Tsumura tập trung vào thị trường dược phẩm, mà Hashimoto thì đầu tư trọng điểm vào bản quyền, nhưng họ có một kẻ địch chung chính là toàn ngành trung y nước Hoa.
Họ cũng đang lo không có lý do để đả kích trung y nước Hoa nữa kìa.
Hashimoto Juichi c.h.ế.t không đáng tiếc.
Nhà máy Hashimoto có người có thể cầm lái.
Thay một tay lái, vừa hay có thể mượn cái c.h.ế.t của Hashimoto Juichi để rêu rao bôi nhọ trung y. Nhưng nếu ông cụ đã nói Hashimoto Juichi là gieo gió gặt bão thì không nói chuyện này nữa.
Lâm Bạch Thanh cho con gái uống sữa, hỏi ngược lại ông cụ: “Thứ ông cho ông ta uống e rằng không phải là thuốc của chính nhà máy Hashimoto nhỉ?”
Nghĩ ngợi lại nói: “Nhưng nhà máy Hashimoto không có Tô Hợp Hương hoàn, chỉ có một vị thuốc Ngưu Hoàng Thanh Tâm hoàn là Đại Mật hoàn giống Tô Hợp Hương hoàn, để bán rẻ ra thị trường nên nó là thuốc không được bao bọc lá thếp vàng.”
Thuốc của người nước N ùa vào trị trường trung y, trừ cướp phương thuốc ra thì còn sản xuất dược phẩm giá rẻ. Họ thích sản xuất vài loại thuốc giá rẻ với thành phần thuốc rất bình thường, nhưng bao bì cực kỳ tinh xảo.
Nó có vẻ ngoài bắt mắt và giá thấp lè tè, lúc đưa cho cửa hàng bán sẽ được người tiêu dùng yêu thích hơn. Mà dược phẩm như Ngưu Hoàng Thanh Tâm hoàn, người ta uống lúc phiền lòng giận dữ, cần hạ hỏa bình tâm nhiều hơn. Công dụng thuốc chỉ có phân nửa, nó an ủi người ta về mặt tâm lý nhiều hơn.
Nói trắng ra là tiền xấu tạo ra điều tốt, nó ép thuốc trung y có hiệu quả thật trở thành giả dược. Mà vì thuốc quá rẻ nên họ cũng tiếc dùng lá thếp vàng bao lại.
Thuốc hồi sức duy nhất của nước N hiện nay là An Cung Ngưu Hoàng hoàn và Tô Hợp Hương hoàn do Tsumura sản xuất, nhưng họ không có thêm vàng thật vào mà mạ dát vàng, màu sắc sáng chói, tính bảo mật cũng cao, nhưng nó không có dược tính.
Mà Tô Hợp Hương hoàn của Linh Đan Đường dùng vàng thật, nó là một vị thuốc dẫn, đồng thời cũng là chất bảo quản tốt nhất có thể bảo vệ thuốc trăm năm không hỏng, Hashimoto Kuro kinh nghiệm dày dặn thế kia, không thể cho em trai mình uống thuốc không bọc vàng.
Vậy thì rốt cuộc ông cụ đã cho Hashimoto Juichi uống thuốc gì?
Ông ta đã làm gì mới có thể để Hashimoto tự ăn quả đắng?
Ngay cả Sở Sở cũng đẩy bình sữa ra, chớp mắt nhìn ông cụ.
Mà ông cụ thì sao, trước tiên đẩy ra một chiếc hộp hình ngũ giác màu tím to bằng bàn tay, có mùi băng phiến nồng nặc, Lâm Bạch Thanh thấy Sở Sở thích nên đưa cho cô bé ngửi.
Ông cụ cười cười: “Thích không, sau này chiếc hộp này là của Sở Sở.”
Sở Sở nào biết chiếc hộp ấy giá trị cỡ nào, bưng lên ngửi ngửi, cười: “Thít ạ!”
Có gì có thể làm người ta vui vẻ hơn là ngắm nhìn chiếc bánh bao nhỏ như ngọc cười vang. Lâm Bạch Thanh vừa nghe vậy thì vội nói: “Không thể, chiếc hộp này quá quý giá, chúng cháu không thể nhận.”
Đây là một chiếc tráp đựng thuốc bằng gỗ trầm, nhưng chắc lớp kép bên trong có long não, long não phối với trầm hương, cả tráp lạnh băng, tỏa ra một mùi hương ngào ngạt và nồng nặc.
Ở thời xa xưa, cái này là đồ mà quý nhân, công chúa đại thần trong cung dùng để đựng thuốc tùy thân.
Nhưng đa số người xưa đều mê tín, thích trường sinh, nên đồ đựng trong chiếc hộp này, đa số đều là đan dược. Đương nhiên, ở thời hiện đại, chỉ với một chiếc tủ lạnh mini bình thường đã có thể thay thế tác dụng của nó.
Tuy Lâm Bạch Thanh không nghiên cứu văn vật, chỉ có thể nói dựa vào thuốc thì nó cũng có giá trị liên thành, đương nhiên cô không chịu nhận. Nhưng cô vừa từ chối thì ông cụ đã giận: “Ông cho cháu nhà ông, ai mượn cháu quản?”
Lại cười hỏi Sở Sở: “Đúng không nào?”
Nếu là người lớn, bỗng dưng có được món đồ tốt như vậy chắc phải nể mặt ông cụ, hùa theo đôi ba câu. Nhưng Sở Sở vẫn còn là một đứa bé nhỏ xíu, cô bé không thích người khác hung dữ với mẹ.
Gương mặt trẻ thơ như bầu trời tháng sáu, còn cầm bảo bối của ông cố trong tay, nhưng cô bé bĩu môi, tay siết lại thành nắm đ.ấ.m nhỏ, bắt đầu bật chế độ bảo vệ mẹ: “Không… Bắt… Nạt mẹ.”
Không ai được bắt nạt mẹ.
Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, nếu cô bé hung dữ lên, trẻ con giận lên thì càng dễ thương hơn.
Ông cụ mở cờ trong bụng chọc cô bé, không ngớt lời nói: “Được được được, cụ không bắt nạt mẹ cháu.” Giờ Sở Sở mới bằng lòng, nhận lấy chiếc tráp ôm vào lòng, nhắm mắt lại tập trung uống sữa. Sở Xuân Đình ra hiệu Cố Bồi tắt tivi đi, muốn tiếp tục nói chính sự.
Ông ta nói: “Thanh Thanh, bên trong tổng cộng có bốn viên thuốc, đại khái là thuốc hồi sức năm 49 duy nhất trên đời ở thời điểm hiện tại, cháu phải cho chú hai cháu hai viên, nó phải trả ơn tình, hai viên còn lại để dành đó, lỡ như…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận