Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 919


Sau khi thu dọn xong, anh vỗ tay mấy cái, Sở Sở đang nghịch mẹ, tuy không muốn nhưng vẫn quay về lòng n.g.ự.c của cha rồi nhắm mắt lại để cha đánh răng rửa mặt cho cô bé, sau đó là ru ngủ.
Người đàn ông này được tạo nên từ nhiều mâu thuẫn. Anh có thể liều lĩnh, cục tính, không kiểm soát được bản thân nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn trong sinh hoạt, giống như khi dỗ con ngủ.
Tuy Sở Sở là một đứa bé ngoan, nhưng lại có rất nhiều năng lượng, hơn nữa còn cực kỳ nhạy cảm. Lúc ngủ chỉ cần có chút gió thổi qua ngọn cỏ cũng sẽ tỉnh lại, tuy không nghịch phá nhưng cũng sẽ làm phiền đến mức cha mẹ không thể ngủ được.
Lâm Bạch Thanh thường xuyên bị con gái làm tức giận, nhưng trước giờ cô chưa từng thấy Cố Bồi bực mình. Anh có khả năng lãnh đạo vô cùng tốt.
Có rất nhiều người tham gia bàn luận, bao gồm cả Sở Xuân Đình, nhưng tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh.
Nhưng anh lại không có tiếng tăm gì, ngoại trừ những tính toán, sắp xếp cho mọi người thì chỉ chăm sóc con cái, nhưng anh cẩn thận đứng đằng sau Lâm Bạch Thanh một cách rộng lượng, thế nên Cố Bồi không hề thua kém cô như lời Sở Xuân Đình nói.
Ngược lại, nếu không có Cố Bồi sẽ không có trung y của ngày hôm nay.
Anh thu dọn đồ đạc chắc chắn là để mang cho Trác Ngôn Quân, Lâm Bạch Thanh bèn chủ động nói: “Để em mang qua cho bà Trác nhé?”
Cố Bồi vừa mới rửa mặt cho con gái xong, nói: “Chờ một lát rồi chúng ta cùng qua đó.”
Sở Sở đã mệt lắm rồi, nằm bò trên vai cha, nhưng vừa nghe cha mẹ nói đi là nói ngay: “Sở Sở cũng đi.”
Cố Bồi vỗ con gái, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không đi đâu cả, ngủ sớm một chút nhé, có được không?”
Sở Sở còn nhỏ, không hiểu sự lòng vòng của người lớn, cũng đã mệt nên lại nằm bò trên vai cha. Hôm nay đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn, chỉ một lát sau đã nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cố Bồi từ từ đặt con gái lên giường, cầm lấy mấy món đồ đã chuẩn bị rồi rón ra rón rén nói: “Đi thôi.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu nhìn con gái thì thấy hai mắt của cô nhóc chớp một cái, nhìn có vẻ còn tỉnh. Lâm Bạch Thanh đi qua đó, nhẹ nhàng sờ lỗ tai con gái, nếu cô bé còn tỉnh, chắc chắn sẽ nhích lại gần.
Nhưng không, cô nhóc vẫn ngủ rất say.
Sau khi con gái đã ngủ, Cố Bồi đi ra ngoài trước, khoảng chừng năm phút sau lại lên lầu. Chắc hẳn bây giờ anh mới chuẩn bị đầy đủ để gặp Trác Ngôn Quân. Căn phòng Trác Ngôn Quân ở ngay bên cạnh, cửa sổ đã đóng, Cố Bồi khoá cửa bên ngày rồi gõ cửa bên kia.
Trác Ngôn Quân không có quần áo, phải mặc đồ ngủ của khách sạn, bà ta cũng muốn thay quần áo nhưng nhìn thấy bộ đồ mà Cố Bồi mang đến có chất liệu là vải bông rất bình thường thì ném đi, chuẩn bị nổi điên.
Nhưng Cố Bồi không cho bà ta có thời gian để tức giận, hơn nữa Lâm Bạch Thanh cho rằng anh tới là để bàn bạc chuyện này một cách đàng hoàng và cùng nghĩ cách giải quyết, nhưng không phải vậy.
Cổ tay mảnh khảnh của Trác Ngôn Quân vừa mới vung lên, quần áo còn chưa bị ném đi đã bị Cố Bồi nắm lấy.
Ánh mắt của anh bây giờ, đừng nói mẹ của anh là Trác Ngôn Quân, mà ngay cả Lâm Bạch Thanh sớm chiều ở chung cũng cảm thấy xa lạ lạ thường.
Ánh mắt của anh không lạnh lùng mà trái lại ẩn chứa sự thương hại, nhưng phần nhiều là sự chán ghét không thể che giấu. Khi Trác Ngôn Quân muốn giãy giụa thì anh bỗng buông tay ra, Trác Ngôn Quân ngã xuống theo quán tính, mắt cá chân bị thương đụng vào chiếc ghế, bà ta đau quá vừa co người lại vừa khóc nấc lên.
Cố Bồi từ từ bước tới, cúi đầu nhìn Trác Ngôn Quân một lúc lâu mới gật đầu nói: “Vừa rồi tôi đã bàn bạc với Paul rồi, chúng tôi đồng ý giúp bà chuyện này, giúp bà thưa kiện, tranh tài sản.”
Trác Ngôn Quân ngây người, sau đó chật vật đứng lên: “Thật à?”
Cố Bồi kéo ghế tựa ra, ra hiệu cho mẹ ngồi xuống, rồi lại bỗng nhiên im lặng, dựng lỗ tay lên, dường như đang nghe ngóng gì đó.
Tới bây giờ Lâm Bạch Thanh và chồng mới ăn ý với nhau, cô rón ra rón rén ra ngoài, mở cửa phòng cách vách nhìn một vòng, thấy Sở Sở vẫn đang ngủ say trên giường mới quay lại.
Trong mắt Cố Bồi không hề có tình cảm, chỉ có khinh thường, anh hỏi lại: “Sau khi có được tài sản, bà tính làm gì?”
Trác Ngôn Quân ngồi xuống ghế, khó hiểu nhìn con trai: “Làm gì là làm gì?”
Cố Bồi nói: “Nhà máy Hashimoto là công ty đã được đưa ra thị thường, mỗi năm cổ phần của nó đều được chia hoa hồng, cũng có thể chuyển nhượng. Đó là một khoản tiền lớn, bà định dùng nó để làm gì?”
Trác Ngôn Quân bật cười theo bản năng, trong nụ cười không giấu được vẻ vui sướng, nhưng sau đó lại ngơ ngác: “Nó thuộc về mẹ, còn không phải là của mẹ sao?”
Bà ta là người phụ nữ ham hư vinh nhưng lại chẳng có đầu óc, vỗ hai tay vào nhau, thoả thích tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này: “Mẹ đang nhắm một căn nhà lớn ở Đài Bắc, chú Hashimoto của con vốn ghét Đài Bắc nên không cho mẹ mua. Bây giờ mẹ có thể mua nó rồi, có mười hai căn phòng ngủ, mười lăm nhà vệ sinh. Sau này con, Pete, Paul có thể tới đó ở, lúc nào muốn tới thì tới, nhất là Sở Sở, mẹ mong con có thể đưa nó về chơi với mẹ nhiều hơn.”
Bà ta không thể ngừng tưởng tượng về những thứ tốt đẹp: “Đúng rồi, con có thích Thuỵ Sĩ không, mẹ thích Thuỵ Sĩ lắm. Mẹ cũng có căn nhà yêu thích ở Thuỵ Sĩ đấy, mẹ muốn mua nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận