Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 466


Sở Thanh Tập đã sưu tầm những cuốn sách y học đó suốt mười mấy năm, tìm từ thư viện các trường đại học, tuy không tốn tiền nhưng rất tốn công, hơn nữa giá trị của chúng cũng tương đương với kim châm.
Lúc cô cháu gái vừa tới đây, nhìn cô mặc đồ thể dục, tỏ ra ngoan ngoãn, khóe miệng căng tròn như trẻ con, tuy nét mặt không giống Thẩm Khánh Nghi nhưng khí chất, giọng nói và thần thái đều cực kỳ giống.
Quan hệ m.á.u mủ tồn tại vĩnh viễn, những người có cùng huyết thống là những người thân cận nhất.
Sở Thanh Tập từng để anh trai mình bỏ mạng một mình, trong lòng luôn cảm thấy áy náy và đau khổ, khi nhìn thấy cô cháu gái, ông ta cảm thấy mình có thể yêu thương cô như yêu thương Tiểu Nhã, dẫn cô đến vùng đất đầy tiềm năng này để làm giàu. Lúc đó ông ta thật sự vui vẻ.
Nhưng cô cháu gái lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của ông ta.
Sở Thanh Tập là người tham tiền, thích kiếm tiền.
Nhưng cô cháu gái của ông ta giống như một tên thổ phỉ vậy, cô tới là để cướp bóc, cướp bóc ông ta.
Muốn sách y học à?
Vậy mà cũng nghĩ được.
Cả nhà ngồi trên sô pha, hoàng hôn ở khu Đông Loan đang buông xuống dọc theo bờ sông.
Sở Thanh Tập ra hiệu cho con gái ngồi lên đùi mình, ông ta vừa ôm con vừa cười nói: “Thanh Thanh, con bé là em gái của cháu, em gái ruột đấy, cháu chữa bệnh miễn phí cho nó đi, nhắc đến thù lao thì xa cách quá, có phải không nào?”
Lâm Bạch Thanh lật xem mí mắt của em gái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giọng điệu bình thản: “Đừng kết thân với cháu, cháu là học trò của Cố Minh, là chủ nhân của Linh Đan Đường, không có bất kỳ quan hệ gì với gia đình chú cả. Chữa bệnh cho ông cụ nhà chú, cháu còn lấy năm cái sừng tê giác, còn chú cháu chỉ muốn mấy quyển sách y học thôi mà, đâu có tính là cao.”
Còn không cao?
Ông ta giữ mấy cuốn sách y học đó vì còn đang đợi người nước N đưa ra cái giá làm ông ta hài lòng.
Nếu cô mang đi hết thì một xu ông ta cũng không kiếm được.
Là một con Tỳ Hưu hình người, thử hỏi Sở Thanh Tập làm sao có thể đồng ý cuộc giao dịch hao tài này cơ chứ?
Nhưng Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Kinh lạc, ngũ tạng của đứa trẻ này không tốt từ lúc mới sinh, cháu khuyên chú nên chữa bệnh sớm, nếu không…” Sớm muộn gì đứa trẻ này cũng bị ung thư não.
“Chúng ta nói chuyện mượn châm trước đi, cháu thật sự có thể mượn được sao?” Sở Thanh Tập bắt chéo hai chân: “Mượn như thế nào?”
Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm bản báo cáo mà Cố Bồi viết cho mình, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Chú gọi điện thoại đi, gọi cho người tổng phụ trách của bệnh viện Hán Đường, nói ông cụ nhà chúng ta được bệnh viện Hán Đường kê cho một loại thuốc tên là thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp của nhà máy sản xuất thuốc Hashimoto, nhưng sau khi uống thì bị bệnh đục thủy tinh thể. Một hộp thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp giá hai mươi đô la Mỹ lại làm người bệnh bị đục thủy tinh thể. Thị lực của ông cụ nhà chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ chúng ta yêu cầu họ phải mang kim châm tới để chúng ta điều trị, nếu không chúng ta sẽ kiện ra tòa, bắt đền họ!”
Tào Chi Phương hét lên: “Thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp là thuốc có doanh số cao nhất của công ty Hashimoto, nó không thể có vấn đề được.”
Bà ta nói tiếp: “Cô tống tiến, lừa đảo, cô cứ chờ nhóm luật sư của công ty chúng tôi đi.”
Bà ta tức giận, bà ta sốt ruột, nhưng Lâm Bạch Thanh thì không.
Cô làm đúng theo kế hoạch: “Ông Sở, nói bệnh viện Hán Đường sáng mai mang kim châm tới, lại tìm một chiếc xe tốt, tốt nhất là lớn và rộng rãi một chút, thời gian của cháu có hạn, sáng mai phải đến LA để gặp Thẩm Khánh Nghi. Cháu sẽ trị bệnh của Tiểu Nhã trên đường đi, còn nữa, mong bà Tào Chi Phương đừng xuất hiện trước mặt tôi, làm ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi.”
“Kim châm đang ở NY, cô mơ mà có người mang nó tới đây, cô tưởng bở!” Tào Chi Phương lại hét lên.
Mà sự giận dữ của bà ta đã làm Tiểu Nhã sợ hãi, cô bé trượt từ đầu gối của cha xuống dưới trốn vào nơi mà cô bé cho rằng an toàn và mạnh mẽ nhất, đó là lồng n.g.ự.c của chị, yên lặng nghe mọi người cãi nhau.
Tào Chi Phương lại hét lên: “Quá nực cười, hoang đường!”
Lâm Bạch Thanh vuốt ve mái tóc dài của em gái, hỏi: “Bà chưa gọi điện làm sao biết bệnh viện Hán Đường sẽ không đưa châm?”
Tào Chi Phương nói: “Hôm nay cô mới mua thuốc, cô mới đến nhà tôi chưa được bao lâu mà đã có fax rồi, rõ ràng cô đang làm tiền, đồ gian trá, cô tưởng bệnh viện Hán Đường dễ bị lừa tới vậy sao?”
Giọng nói bà ta vừa the thé vừa cay nghiệt vừa chói tai, doạ Tiểu Nhã sợ hãi co người lại trong lòng Lâm Bạch Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận