Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 507


Liễu Liên Chi từng là giáo sư ở Đại học Hồng Kông.
Đúng lúc Lâm Bạch Thanh cũng nên kể chuyện của mẹ cho bà ngoại nghe.
Như vậy chuyện này, không cần tìm người khác, chỉ cần tìm bà ngoại là được.
Hơn nữa nếu như nói Sở Xuân Đình có thể chọc Lâm Bạch Thanh tức giận bao nhiêu thì Liễu Liên Chi lại có thể khiến cho trái tim của Lâm Bạch Thanh ấm áp trở lại bấy nhiêu. Thậm chí thường xuyên khiến cô cảm thấy, sợ hổ thẹn với kỳ vọng của bà ngoại.
Không như Sở Xuân Đình không có việc gì sẽ thích gọi điện thoại quấy rầy cô một chút, khoe khoang cảm giác tồn tại một chút.
Liễu Liên Chi chỉ cần sức khỏe không sao, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Lâm Bạch Thanh.
Cũng sẽ không giống những người bà khác, bởi vì cô là cháu gái ngoại, sẽ đưa chút canh cháo, hỏi han ân cần.
Sự quan tâm của bà ấy luôn luôn lộ ra một cách vô cùng khuôn mẫu.
Gần đây bởi vì bận rộn với việc lượng kim loại nặng còn sót lại trong thuốc trung y pha sẵn, Liễu Liên Chi vẫn chưa tới Linh Đan Đường.
Nhưng mấy ngày Lâm Bạch Thanh không có ở đây, bà ấy nhờ tài xế đưa rất nhiều sách liên quan tới phương diện kinh doanh, quản lý và marketing của bệnh viện tư nhân phương Tây tới.
Còn khoanh tròn tất cả các tin tức trên báo y tế liên quan tới việc đất nước chuẩn bị thành lập bệnh viện tư nhân. Những thông tin mà bà ấy cho rằng có tính tham khảo, tính tham chiếu đều được gạch chân và chú giải. Phải biết rằng cho đến sang năm, cũng chính là năm 1993, chính sách cải cách tư nhân hóa liên quan tới chữa bệnh mới được đưa ra.
Nhưng Liễu Liên Chi rất tài giỏi, các quy định và chuẩn mực mà hiện tại bà ấy tổng kết ra, đều là những quy định và chuẩn mực mà đời trước Lâm Bạch Thanh đã trải qua, chính phủ ban hành ra, gần như không thiếu một cái nào!
Khi vừa sống lại, Lâm Bạch Thanh đã lên kế hoạch ba năm cho mình.
Cô muốn dành thời gian ba năm làm ở bệnh viện tư nhân, sau đó đăng ký Bằng độc quyền sáng chế Quốc tế.
Nhưng bây giờ, với sự giúp đỡ của bà ngoại, Lâm Bạch Thanh tính toán sơ qua một chút thì muộn nhất là sang năm nguyện vọng này sẽ có thể đạt được.
Bởi vì Liễu Liên Chi cũng ở bệnh viện quân y nên đã mượn dùng phòng thí nghiệm của Cố Bồi.
Hơn nữa vì sức khỏe bà ấy không tốt, buổi tối sẽ không trở về nhà mà sẽ ở lại trung tâm điều dưỡng của bệnh viện quân y.
Cho nên Lâm Bạch Thanh thay xong quần áo, trước tiên gọi điện cho Cố Bồi, hẹn chồng, muốn ăn cơm và cùng tán gẫu trò chuyện với bà ngoại.
Lúc cô ở nước M cũng tự mua cho mình mấy bộ quần áo, nhưng kiểu dáng đều khá trưởng thành, muốn ăn cơm cùng bà ngoại, đoán bà ngoại thích cô mặc tươi trẻ, hoạt bát một chút, sau đó đặc biệt chọn một chiếc áo khoác màu xanh nhạt.
Nhiệt độ mùa đông ở thành phố Đông Hải cũng không thấp, nhưng gió biển thổi, lại âm u và lạnh thấu xương. Ra cửa, quấn kín áo khoác vải nỉ, Lâm Bạch Thanh chuẩn bị gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện quân y.
Nhưng khi cô vừa ra khỏi ngõ nhỏ, đã nhìn thấy chiếc xe thương vụ có biển số Sở văn hoá của Sở Xuân Đình đang đỗ ở bên ngoài. Tài xế hạ cửa kính xe xuống, ra hiệu với Lâm Bạch Thanh: “Bác sĩ Tiểu Lâm, mau lên xe.”
Để sớm làm được giấy thông hành Hồng Kông: Ma Cao, Lâm Bạch Thanh nói với Sở Xuân Đình về chuyện Thẩm Khánh Nghi có thể bị oan, nhưng vì nghĩ một người có m.á.u mặt như ông ta, ở thành phố Đông Hải có thể hô mưa gọi gió, đến thành phố cảng cũng không có tầm ảnh hưởng, cho nên không muốn nhờ ông ta giúp đỡ.
Đương nhiên, hôm nay cô muốn cùng bà ngoại ăn cơm nên không thể tiếp đãi ông ta.
Nhưng Lâm Bạch Thanh gõ cửa sổ xe, còn chưa kịp nói lời từ chối, Sở Xuân Đình đã hỏi trước: “Cố Bồi có chắc chắn không? Thực sự là án oan?” Cố Bồi chỉ dựa vào một tấm hình để nói, có thể chắc chắn hay không, phải điều tra toàn bộ chứng cứ lúc ấy. Lâm Bạch Thanh nói ngắn gọn với ông cụ về việc Cố Ngao Cương đi điều tra chứng cứ, muốn thẩm tra đối chiếu lại, nhưng chuyện xếp hàng rất phiền phức.
Sở Xuân Đình lập tức cười khẩy: “Thành phố cảng loạn hơn SF, người bình thường muốn tìm kiếm sự công bằng, công minh, chẳng bằng suy nghĩ về việc lên trời, hoặc đầu thai vào nhà tốt, còn dễ hơn chút.”
Cả đời ông cụ này, chẳng những xấu tính còn độc mồm độc miệng, mở miệng cũng khiến người ta thấy phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận