Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 98: Ta không xứng với hắn (length: 7793)

Phóng viên kênh dân sinh đài truyền hình Giang Ninh sướng đến phát rồ rồi, tối nay lại có tin tức nặng ký để đưa rồi, hơn nữa hai cửa tiệm đọ nhau, đến tiếp sau này so sánh nội dung coi như đủ làm một lúc lâu, chỉ cần tỷ lệ người xem không tệ, cái này series có thể làm được dài dài.
Phóng viên tòa soạn báo Giang Ninh cũng cao hứng như vậy.
Nghe nói vì báo cáo chuyện này, lượng tiêu thụ của tòa soạn cũng cao hơn trước không ít, lần này lấy được tin tức trở về, cấp trên khẳng định cũng sẽ cao hứng.
Truyền thông khác cũng giống như vậy, ngược lại có tin tức mới ngửi được, lại đủ chủ đề, bọn họ liền vui vẻ.
Sau khi Trần Qua đáp ứng khiêu chiến của Trương Bác, dưới sự hộ tống của Chu Hải Nguyên, trở về cửa tiệm.
Kết quả mấy ký giả truyền thông kia toàn bộ vây ở bên ngoài cửa tiệm, muốn Trần Qua đi ra nói thêm vài lời.
Nhìn lại Trương Bác bên kia, thoáng cái không có phóng viên, hắn khai trương lái đến một nửa, rơi vào tình cảnh như vậy, thật hết sức khó xử rồi.
Các phóng viên vây quanh rất lâu, cuối cùng Nguyễn Tiểu Mỹ đi ra ngoài cho bọn họ mỗi người một bao lì xì, nói rất nhiều lời khen, đám người này mới không nỡ rời đi.
Dù sao cũng thật sự có tài liệu thực tế rồi, bọn họ cũng phải về viết bản thảo thôi.
Trần Qua đang nghỉ ngơi, Tôn Vân Tôn Lộ hai người bỗng nhiên "Ồ ~" một tiếng, hướng về phía Trần Qua nói: "Trần Qua, có người tìm ngươi nha."
Trần Qua hết hồn, cho là lại có phóng viên, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Chu Văn Lôi đến.
Lúc này Trần Qua mới nhớ tới, Chu Văn Lôi hai ngày trước nói với mình, muốn cùng mình xem « Minh Tinh Đại Trinh Thám » phát sóng.
Tôn Vân Tôn Lộ hai người vẻ mặt nhìn chuyện bát quái, nhìn hai người.
Sau khi Chu Văn Lôi đi vào, đầu tiên là gật đầu chào Tôn Vân Tôn Lộ, Nguyễn Tiểu Mỹ, Lâm Tư, cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Qua.
"Trần Qua, ngươi ăn tối chưa? Nếu không chúng ta cùng nhau ăn tối?"
Trần Qua lắc đầu: "Ta không ra ngoài ăn."
Chu Văn Lôi biết rõ, Trần Qua ngại có mặt không ăn cơm ngoài, nên hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi mang về cũng được."
Trần Qua nói: "Không cần, bây giờ ta không đói, lúc về, ghé sạp ven đường mua chút gì ăn là được."
"Sao mà được, đồ sạp ven đường làm sao có dinh dưỡng, bây giờ ngươi gầy như vậy, phải bồi bổ mới được." Chu Văn Lôi nói, "Ngươi chờ đó, ta mua cho ngươi cơm tối tới."
Vừa nói, Chu Văn Lôi không để ý Trần Qua ngăn cản, quay đầu đi ra ngoài.
Tôn Vân Tôn Lộ hai tỷ muội nghe lời Chu Văn Lôi, vẻ mặt hóng chuyện, hai người cố ý nhìn chỗ khác, nhưng khóe miệng lại là ý cười nén rõ ràng rồi.
Nguyễn Tiểu Mỹ và Lâm Tư cũng ở bên cạnh, trước kia, Nguyễn Tiểu Mỹ từng nghe Tôn Vân Tôn Lộ buôn chuyện, nói bạn gái cũ của Trần Qua đến tìm Trần Qua rồi, hai người họ còn vẽ vời ra cả một màn thần tượng kịch đau khổ.
Rằng Trần Qua và cô gái này vốn là một đôi, sau đó Trần Qua bất hạnh bị hỏa hoạn hủy dung, tự mình cảm thấy không xứng với cô gái này, có lẽ cũng là cha mẹ cô gái đến tìm Trần Qua, bảo Trần Qua rời xa cô gái này.
Nói chung phim truyền hình hay chiếu kiểu vậy.
Nhưng cô gái này rất si tình, đối với Trần Qua nhớ mãi không quên, trải qua thời gian dài tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được Trần Qua.
Tôn Vân Tôn Lộ hai tỷ muội nghĩ ra, đại khái là một cốt truyện máu chó như vậy.
Nguyễn Tiểu Mỹ và Lâm Tư ban đầu cũng không tin, nhưng hôm nay ở đây, gặp Chu Văn Lôi, lại thấy Chu Văn Lôi ân cần và quan tâm với Trần Qua như vậy, trong lòng không khỏi cũng có chút tin tưởng kịch bản Tôn Vân Tôn Lộ tưởng tượng.
Chu Văn Lôi trong số người bình thường, coi như là xinh đẹp rồi, nàng thích Trần Qua, mọi người đều mừng cho Trần Qua.
"Trần Qua, thật có phúc nha." Tôn Lộ trêu ghẹo.
Trần Qua biết các nàng hiểu lầm, bất đắc dĩ nói: "Mọi người đừng nói linh tinh, làm hư thanh danh của người ta."
Trong mắt Trần Qua, Chu Văn Lôi tốt với mình như vậy, là bởi vì nàng là fan trung thành của tiền thân, nếu mọi người hiểu lầm, rằng nàng thích mình, với bộ dạng bây giờ của mình, truyền ra ngoài, không tốt cho Chu Văn Lôi.
Nhưng Trần Qua nói vậy, Tôn Lộ ngược lại càng hứng thú.
"Trần Qua, Trần lão bản, bây giờ ngươi là lão bản, tiệm chúng ta cũng không tệ, sau này nhất định sẽ tốt hơn, con gái người ta không ý gì hết, ngươi cũng đừng cự tuyệt nha."
"Chính là a, một người ngoài nhìn còn cảm động, sao ngươi có thể thờ ơ không động lòng như vậy chứ." Tôn Vân cũng ủng hộ.
Nguyễn Tiểu Mỹ ho khan một tiếng, nói: "Thôi đi các ngươi, chuyện tình cảm của ông chủ, các ngươi đừng để ý, Trần Qua tự quyết định."
Nguyễn Tiểu Mỹ ra lệnh, Tôn Vân Tôn Lộ mới không nói gì nữa.
Nguyễn Tiểu Mỹ quay đầu nhìn Trần Qua, hỏi: "Trần Qua, cô gái này tên gì?"
"Chu Văn Lôi, Văn trong văn hóa, Lôi trong Tiêu Lôi."
"Ồ, đúng là một cô gái tốt."
Nguyễn Tiểu Mỹ chỉ là lơ đãng nhắc một câu, không nói gì nhiều.
Nhưng Trần Qua cũng hiểu, Nguyễn Tiểu Mỹ đang muốn mình quý trọng Chu Văn Lôi.
So ra thì, Trần Qua vẫn thấy Tôn Vân Tôn Lộ nói thẳng còn hơn nhiều, ít nhất mình có thể công khai giải thích, Nguyễn Tiểu Mỹ nói vậy, mình đường lui cũng không có.
Một lát sau, Chu Văn Lôi hai tay xách hộp đồ ăn đến.
Mọi người nhìn, Chu Văn Lôi mang nhiều đồ như vậy, nhịn không được cười: "Đây là muốn làm Trần Qua chết no hả?"
Chu Văn Lôi cười ha hả cầm đủ loại hộp đồ ăn đặt trước bàn trà, nói: "Ta gọi pizza, gà rán, hamburger, mỳ Ý, cơm chiên, còn có hoành thánh, ngươi thích ăn cái gì?"
Trần Qua không ngờ Chu Văn Lôi sợ gọi đồ mình không thích ăn, nên gọi thật nhiều cho mình chọn.
Trần Qua nhìn nhiều đồ như vậy trước mặt, trong lòng ấm áp.
"Hoành thánh đi." Nếu Chu Văn Lôi đã mua rồi, Trần Qua đương nhiên sẽ không khách khí, "Ngươi gọi nhiều quá."
Chu Văn Lôi cười nói: "Không sao, còn lại mọi người không ngại thì ăn chung."
Tôn Lộ dẫn đầu cười nói: "Không ngại, không ngại."
Chu Văn Lôi lấy hoành thánh cho Trần Qua trước, đặt trước mặt Trần Qua, sau đó đưa mấy thứ khác cho Tôn Vân Tôn Lộ để các nàng tự cầm, rồi lại chia pizza, mọi người cùng nhau ăn.
Chu Văn Lôi tự bưng đến tận nơi, Nguyễn Tiểu Mỹ và Lâm Tư cũng ngại từ chối, nên cũng lấy một chút ăn.
Trần Qua cầm hoành thánh vào phòng bên trong, vốn dùng để nghỉ ngơi, ăn.
Sau khi Trần Qua đi, Tôn Lộ không nhịn được nói: "Chu Văn Lôi, có phải ngươi là bạn gái Trần Qua không?"
"Ăn còn không nghẹn miệng ngươi!" Tôn Vân lườm muội muội, nhưng cũng tò mò nhìn Chu Văn Lôi.
Ngay cả Nguyễn Tiểu Mỹ và Lâm Tư cũng không ngăn cản, mà cũng tò mò nhìn Chu Văn Lôi.
Dù sao trước đó cũng chỉ là bọn họ tự đoán, mặc dù Trần Qua phủ nhận, nhưng họ cảm thấy đó là do Trần Qua tự ti, không mấy tin lời Trần Qua nói.
Chu Văn Lôi ngớ người, lúc này mới phát hiện ra bọn họ cũng hiểu lầm về mối quan hệ của mình với Trần Qua, nhưng nghĩ kỹ một chút, Chu Văn Lôi lại có chút ngượng ngùng.
"Không phải." Chu Văn Lôi nhớ tới Trần Tinh Vũ dưới ánh đèn ma-giê, nhớ lại hình ảnh trong tin tức tối hôm trước ôm con mèo để cho người ta đập quán, nhất thời cảm xúc dâng trào: "Ta... Ta không xứng với hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận