Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 112: Ta đoán đồ vật 1 như vậy cũng rất chuẩn (length: 8010)

Trương Bác hình như lại sợ Chu Hải Nguyên, nghe Chu Hải Nguyên nói vậy, lùi về sau hai bước, nói: "Ta chỉ nói hai câu, nói xong ta sẽ đi ngay."
Trương Bác nói xong, thấy Chu Hải Nguyên không có ý định động thủ, lá gan thoáng lớn hơn một chút.
"Tôn Vân, Tôn Lộ, tối nay quán của ta có thể có minh tinh đến, xem như nể mặt mối quan hệ trước đây của các ngươi với ta, hai người các ngươi có thể đến xem một chút, những người khác..." Trương Bác khinh bỉ liếc nhìn những người khác, "Những người khác có cầu xin ta cũng không được."
Tôn Vân và Tôn Lộ lập tức nói: "Chúng ta mới không thèm đi đâu."
Trương Bác tự tin nói: "Lần này đến, nhưng là Tống Thế Huân của Hàn Quốc đó, ta nhớ hai người các ngươi rất thích hắn mà, đúng không?"
Tôn Vân và Tôn Lộ hơi sững sờ, Tống Thế Huân này ở Hàn Quốc có thể chỉ là minh tinh hạng hai, ba gì đó, cũng không tính đặc biệt nổi tiếng, nhưng ở Hoa Điều mà nói, nhân khí vẫn không tệ, so với phần lớn các minh tinh hàng đầu của Hoa Điều còn cao hơn.
Hai chị em Tôn Vân và Tôn Lộ quả thật rất thích cái tên Tống Thế Huân này.
Cho dù trước đây không thích hắn, giờ có một minh tinh danh tiếng không tệ xuất hiện, là fan cuồng nhiệt, Tôn Vân và Tôn Lộ cũng khó mà cưỡng lại sự hấp dẫn đó.
Trương Bác thấy Tôn Vân và Tôn Lộ có vẻ hơi động lòng, bèn châm thêm dầu vào lửa: "Đi mà, cơ hội khó có lắm đấy, lão bản Trần của các ngươi tốt như vậy, sẽ không đến chút nguyện vọng này của hai người mà không đáp ứng chứ."
Tôn Lộ có vẻ hơi xiêu lòng, hỏi: "Ngươi nói thật hay nói dối vậy? Tống Thế Huân thật sự đến à?"
"Đương nhiên là thật rồi, minh tinh mà, có tiền là có thể mời được thôi, ta đã nói rồi, quán của ta khai trương, ta sẽ mời minh tinh đến quảng cáo, lần này mời chính là Tống Thế Huân đó, nếu hai người muốn thì có thể qua bên chỗ ta làm, lương đảm bảo sẽ cao hơn ở đây."
Tôn Vân kéo Tôn Lộ một cái, nói: "Trương Bác, thôi đi, chúng ta không đi đâu, ở tiệm còn bận lắm, không đi được, với lại... Chúng ta cũng sẽ không đến quán của ngươi làm đâu, nói thật ngươi đừng buồn, ta sợ quán của ngươi không mở được lâu..."
Tôn Vân vừa nói thế, Tôn Lộ cũng quyết định, nói: "Đúng đó, Tống Thế Huân gì đó, chúng ta cũng không thích đến thế đâu."
Trương Bác nghe Tôn Vân nói vậy, gật đầu, nói: "Được thôi, hai người các ngươi đừng trách ta không cho cơ hội nhé."
Nói xong, Trương Bác thấy Chu Hải Nguyên lại tiến lên một bước, hắn mới bực tức đi ra cửa.
Lần này ở trước mặt các phóng viên, truyền thông, "cảm tạ" Trần Qua một chút, báo thù một mũi tên, Trương Bác cảm thấy rất thỏa mãn, cộng thêm vừa nói với Tôn Vân và Tôn Lộ rằng quán của mình sắp có minh tinh đến, thật ra Tôn Vân và Tôn Lộ có đến hay không, Trương Bác chẳng quan tâm, quan trọng là, Trương Bác muốn khoe khoang một phen trước mặt Trần Qua và giới truyền thông.
Chẳng phải sao, Trương Bác vừa ra khỏi cửa, các phóng viên truyền thông đã vây lại hỏi về chuyện Tống Thế Huân.
Sau khi Trương Bác đi, Trần Qua đứng dậy, nhìn Tôn Vân và Tôn Lộ.
Tôn Vân nói: "Trần Qua, anh nhìn chúng tôi làm gì, chúng tôi đâu có giống Vương Duệ phản chủ."
Trần Qua cười nói: "Tôn Vân vừa rồi cô nói rất hay đấy."
Tôn Vân ngơ ngác, hỏi: "Câu nào?"
"Câu Trương Bác quán kia không mở được lâu." Trần Qua cười nói.
Tôn Lộ thì có chút tiếc nuối, nói: "Tiếc quá, Tống Thế Huân không được gặp rồi."
Chu Hải Nguyên không nhịn được nói móc: "Chả phải chỉ là hai cái lỗ mũi với cái mồm, có gì mà phải nhìn."
"Đúng đó, minh tinh cũng chỉ là người bình thường thôi."
Từng là trưởng bộ phận đạo cụ của đoàn kịch, Chu Văn Trung có rất nhiều điều để nói.
Trần Qua nhìn Tôn Lộ vẫn có chút tiếc nuối, nói: "Ta cảm thấy chẳng có gì đáng tiếc, vì cho dù cô đi, phỏng chừng cũng không được thấy đâu."
Tất cả mọi người đều ngớ ra.
"Trương Bác nói dối?" Tôn Lộ mở to mắt hỏi.
"Trông dáng vẻ thì không phải, ngay trước mặt nhiều phóng viên như vậy, hắn cũng không thể nào khoác lác như vậy, lát nữa lại không xuống nổi đài."
"Vậy sao lại không thấy được?" Tôn Lộ nói, "Tôi mà đi nhất định sẽ được thấy mà."
Trần Qua cười thần bí, nói: "Cô đi, Tống Thế Huân chưa chắc đã đến đâu."
Mọi người nghe Trần Qua nói vậy đều cảm thấy mơ hồ.
"Anh không phải nói Trương Bác không nói dối sao, nhất định là mời được Tống Thế Huân rồi, sao có chuyện Tống Thế Huân không đến được?" Trần Qua cười nói: "Ta đoán thôi."
Tôn Lộ bĩu môi, nói: "Đoán mà ~"
"Ta đoán cái gì cũng thường rất đúng." Trần Qua cười nói.
"Tôi không tin." Tôn Lộ lắc đầu.
"Vậy chúng ta đánh cược một lần nhé?"
Tôn Lộ có chút không phục: "Cược gì?"
"Cược xem hôm nay Tống Thế Huân có xuất hiện ở quán của Trương Bác hay không."
"Được, cược gì?"
Trần Qua nói: "Nếu như Tống Thế Huân xuất hiện, ta sẽ cho cô đi, sẽ không có ý kiến gì."
Tôn Lộ lập tức có chút kích động: "Này, đây là anh nói đó nha, không phải tôi muốn đi, mà là do anh thua."
"Ừ, còn có thể cho thêm chị cô một người nữa, hai người cùng đi." Trần Qua nói.
Tôn Vân nhìn Trần Qua, hỏi: "Vậy nếu anh thắng thì sao, Tống Thế Huân thật không đến à?"
Trần Qua suy nghĩ một chút, nói: "Cái này ta phải suy nghĩ kỹ đã."
Chợt nhìn thấy ốp lưng điện thoại di động của Tôn Vân và Tôn Lộ, Trần Qua nói: "Nếu như ta thắng, hai người các cô phải đổi ốp lưng điện thoại và miếng dán màn hình, đừng dùng của minh tinh Hàn Quốc nữa, ở nhà thì ta không cấm, nhưng ít nhất ở trong tiệm, không thể dùng."
Tôn Vân và Tôn Lộ nhìn nhau, ... lại nhìn vào hình thần tượng Hàn Quốc trên ốp lưng điện thoại, hai người cắn răng nói: "Được!"
"Đồng ý!"
Sau khi quyết định xong, Trần Qua đi ra khỏi cửa tiệm.
Trần Qua cũng không rõ Trần Tinh Vũ trước kia có quen biết Tống Thế Huân không, theo nhân khí trước đây của Trần Tinh Vũ mà nói, có lẽ so với Tống Thế Huân vẫn còn chênh lệch một chút, khả năng làm bạn là rất thấp.
Nhưng Trần Qua có thẻ điện thoại di động cũ của Trần Tinh Vũ, và trong cái thẻ điện thoại đó có một số điện thoại ghi là người đại diện của Tống Thế Huân tại nội địa.
Nhìn theo cách đó, Trần Tinh Vũ trước đây và Tống Thế Huân vẫn có chút tiếp xúc, ít nhất có được số của người đại diện nội địa của Tống Thế Huân.
Tống Thế Huân ở Hàn Quốc không được xem là ngôi sao hàng đầu, tuy có một chút nhân khí ở Hoa Điều, nhưng đãi ngộ so với các ngôi sao hạng nhất thậm chí Đại Minh Tinh ở Hàn Quốc, vẫn còn có một chút chênh lệch.
Những minh tinh nước ngoài muốn đến Hoa Điều kiếm tiền, đương nhiên phải có người đại diện trong nước để hỗ trợ xử lý và phiên dịch, mà số điện thoại của người đại diện nội địa của Tống Thế Huân lại nằm trong thẻ điện thoại của Trần Tinh Vũ, sau khi Trần Qua xuyên không đến đây, vẫn chưa từng động đến thẻ điện thoại đó, ngược lại còn thường xuyên xem nó nên nhớ đến một người như vậy.
Trần Qua đi ra ngoài quán, mở điện thoại lên, trước tiên sao chép số điện thoại của người đại diện Tống Thế Huân tại Hoa Điều kia.
Sau đó tìm một bốt điện thoại công cộng gọi đi.
Trần Qua không biết đối phương có số điện thoại của Trần Tinh Vũ hay không, nếu mình dùng điện thoại của Trần Tinh Vũ gọi đi, rõ ràng là sẽ bại lộ, cho nên vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Số điện thoại của những người đại diện kiểu này, thông thường đều mở 24/24, chính là để nghệ sĩ nhận quảng cáo, tất nhiên, cũng có lúc gặp dịp làm khách thì mới trao đổi số điện thoại đại diện một chút, nhưng thường là sẽ không liên lạc.
Nếu thật sự liên lạc, vậy chắc chắn là có chuyện.
Giống như Trần Qua lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận