Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 372: Quốc môn cùng cửa phòng (length: 9143)

Sau khi Tiễn Tích Kỳ đi, lập tức phải mở dạ hội Thủy Nguyên rực rỡ rồi.
Mọi người đang chuẩn bị đến hiện trường xem dạ hội, kết quả Trần Ngọc Phác trong phòng nghỉ ngơi lại có một người đến.
Mọi người nhìn qua, người vừa đến bày ra khí thế rất lớn, hơn mười người vây quanh.
Đến cửa phòng nghỉ ngơi của Trần Ngọc Phác, những người đó tản ra, bên trong có một người bước ra.
Mọi người nhìn một cái, hóa ra là ca sĩ Hàn Quốc Park Min-ho.
Park Min-ho cao khoảng 1m80, ngũ quan có chút khác biệt, chỉ là kiểu tóc hơi khoa trương, tóc dài cắt ngang trán, trông giống như chỉ có một con mắt vậy, trong mắt một bộ phận fan Hoa Điều ở Hàn Quốc, đây gọi là cá tính và thời thượng.
Mà trong mắt Trần Qua, cái này gọi là hợm hĩnh.
Park Min-ho mặt lộ vẻ tươi cười, bước vào, ánh mắt hắn ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm Trần Ngọc Phác rồi.
Park Min-ho nói một tràng, phiên dịch nói: "Park tiên sinh nói hắn rất thích Trần Tiểu thư, cảm thấy Trần Tiểu thư rất đẹp và rất có khí chất, hôm nay đã ở phòng chờ nghỉ ngơi rất lâu rồi không thấy Trần Tiểu thư đến, cho nên mạo muội đến làm quen một chút."
Phiên dịch tuy không nhất định hoàn toàn chính xác, nhưng mọi người đều nghe ra sự khác biệt.
Ryoko Suzuki nói thích Trần Ngọc Phác, là thích bài hát của Trần Ngọc Phác, còn Park Min-ho mở miệng là khen Trần Ngọc Phác rất có khí chất và rất đẹp.
Hơn nữa, ý tứ trong lời nói của Park Min-ho, ít nhiều có chút trách móc.
Vốn là Trần Ngọc Phác nên đến chào mình, kết quả mình không thèm chấp, còn chủ động đến, có cảm giác như Trần Ngọc Phác hẳn còn tự hào về điều này vậy.
Trần Ngọc Phác nhìn Park Min-ho, người này còn đang cố tỏ vẻ ta đây.
"Thật ngại, chỗ chúng ta luôn có người, không thể nào thoát thân được..." Người đại diện của Trần Ngọc Phác là Chương Tuyết áy náy giải thích.
Nhưng Chương Tuyết còn chưa nói hết, Trần Ngọc Phác đã ngăn lại không cho nàng nói tiếp.
Phiên dịch rất nhanh đã dịch lại lời này cho Park Min-ho nghe.
Park Min-ho nghe xong gật đầu, nói một hồi, phiên dịch nói: "Park tiên sinh rất thích âm nhạc Hoa Điều, hi vọng có thể có nhiều cơ hội hợp tác với Trần Tiểu thư sau này, hi vọng có thể giữ liên lạc với nhau."
Mọi người vừa nghe, được đấy, lại thêm một người muốn xin phương thức liên lạc.
Ryoko Suzuki là con gái, thêm việc thấy rõ được, nàng là thật lòng thích bài hát của Trần Ngọc Phác nên mới muốn giữ liên lạc.
Nhưng còn Park Min-ho… Tất cả mọi người đều rất nghi ngờ động cơ của hắn.
"Không biết Park tiên sinh thích âm nhạc Hoa Điều nào?" Trần Qua đột nhiên hỏi.
Phiên dịch hơi ngớ người, Park Min-ho cũng liếc nhìn Trần Qua một cái, trong mắt mang theo chút khinh bỉ và hoài nghi.
Phiên dịch thấy Park Min-ho lại nhìn mình, đành phải phiên dịch sang.
Park Min-ho nói một câu, phiên dịch nói: "Vị này là?"
"Ta là bạn của Trần Ngọc Phác, các bài hát của Trần Ngọc Phác đều do ta viết, nếu Park tiên sinh thích âm nhạc Hoa Điều, cứ lưu lại phương thức liên lạc của ta, chúng ta có thể trao đổi kĩ hơn."
Phiên dịch viên kia đem lời của Trần Qua dịch lại.
Park Min-ho bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Qua một cái, nói một tràng.
"Park tiên sinh nói, hắn chỉ muốn phương thức liên lạc của Trần Tiểu thư, dù sao đều là ca sĩ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác và gặp mặt."
Mọi người vừa nghe, ai nấy đều hiểu.
Người này căn bản không thật lòng thích âm nhạc Hoa Điều, đây chỉ là cái cớ hắn dùng để trêu gái mà thôi.
Trần Ngọc Phác nói: "Vậy Chương Tuyết, cô và người đại diện của Park tiên sinh hãy trao đổi số điện thoại đi."
Thường thì khi muốn nói chuyện hợp tác, người ta chỉ lưu phương thức liên lạc của người đại diện thôi, điểm này cũng không có vấn đề gì.
Chương Tuyết nghe Trần Ngọc Phác nói vậy, cầm điện thoại di động lên hỏi: "Không biết ai là người đại diện của Park tiên sinh ạ?"
Park Min-ho nghe phiên dịch nói, lập tức trên mặt tươi cười không kìm được nữa, hắn có chút kích động nói một tràng.
Phiên dịch nói: "Park tiên sinh mang thành ý đến đây, Trần Tiểu thư đừng bỏ qua cơ hội, vốn là hắn còn muốn dựa vào sức ảnh hưởng của mình, mang Trần Tiểu thư sang Hàn Quốc phát triển, nơi đó mới là sân khấu lớn hơn, nhưng Trần Tiểu thư không muốn, thì thôi vậy."
Park Min-ho vừa nói vậy, trong lời nói tràn đầy cảm giác ưu việt.
Hơn nữa hiển nhiên Park Min-ho biết trực tiếp xin phương thức liên lạc của Trần Ngọc Phác không được, liền chuyển sang dụ dỗ.
Park Min-ho đúng là một ca sĩ hạng A ở Hàn Quốc, ở Hoa Điều cũng có chút sức ảnh hưởng, muốn thật sự mang một người đi làm show hoặc phát triển sự nghiệp, cũng không khó.
Lời hứa hẹn này đối với ca sĩ Hoa Điều bình thường, đúng là cầu còn không được.
Đi ra nước ngoài phát triển một thời gian, mặc kệ kết quả thế nào, về nước cũng sẽ có địa vị cao hơn, nếu như làm ăn tốt thì lại càng thành sao quốc tế.
Park Min-ho đưa ra điều kiện dụ dỗ như vậy, nếu là người bình thường, đã sớm cười toe toét đưa số liên lạc cho hắn, thậm chí chủ động dâng hiến cũng không phải là không thể.
Nhưng người của Trần Ngọc Phác nghe lời Park Min-ho nói, chỉ cảm thấy chói tai.
"Chương Tuyết, phương thức liên lạc của người đại diện cũng không cần giữ lại." Trần Ngọc Phác lạnh lùng nói.
Trần Qua nghe xong cũng đương nhiên không vui rồi, Park Min-ho này vừa nhìn đã thấy là để mắt đến Trần Ngọc Phác, muốn số liên lạc, để sau này làm phiền nàng.
Cái vẻ tự cao tự đại trong xương của hắn khiến Trần Qua càng khó chịu.
Cứ như hắn chủ động đến xin số liên lạc của Trần Ngọc Phác là đang cho Trần Ngọc Phác cơ hội vậy.
"Sân khấu ở Hàn Quốc lớn hơn sao?" Trần Qua cười lạnh nói, "Cả cái Hàn Quốc còn không bằng diện tích tỉnh Giang Nam của chúng ta."
"Đúng vậy, sân khấu tối nay của chúng ta cũng lớn lắm đấy, chúng ta lại là C vị, còn bỏ gần tìm xa làm gì?"
"Chúng ta là người diễn cuối nha, nếu Park tiên sinh hy vọng chúng ta mang anh đến sân khấu lớn hơn, có thể nói thẳng mà."
"Mới nãy Trần Qua hỏi Park tiên sinh thích nhạc Hoa Điều nào, Park tiên sinh vẫn chưa trả lời đấy, chẳng lẽ một bài cũng không biết?"
Trần Qua dẫn đầu phản pháo một trận, Nguyễn Tiểu Mỹ, Tôn Vân, Tôn Lộ, Chu Hải Nguyên mấy người cũng đồng loạt mỉa mai.
Park Min-ho nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng nhìn thần sắc của Trần Qua và mọi người, cũng biết bọn họ nói không phải là lời hay rồi.
Park Min-ho bảo phiên dịch dịch lại cho mình nghe, phiên dịch đành phải kiên trì đến cùng dịch lại.
Sau khi Park Min-ho nghe xong, nhất thời nổi cơn thịnh nộ, hắn là ca sĩ hàng đầu ở Hàn Quốc, ở Hoa Điều cũng coi như là đỉnh lưu, lần này đài truyền hình Giang Ninh trả cát-sê cho hắn cũng cao nhất, một bài hát 1,8 triệu.
Tuy Trần Ngọc Phác là 2 triệu, nhưng đó là giá cho ba bài hát, tính theo cát-sê thì hắn vẫn cao nhất.
Vốn dĩ đài truyền hình Giang Ninh không cho hắn C vị, không cho hắn diễn cuối, vì tiền mà nhịn, Park Min-ho cũng đã bỏ qua rồi.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có một bụng khí, cảm thấy mình là ca sĩ Hàn Quốc, sao có thể bị ca sĩ Hoa Điều coi thường, hắn vốn định xin số của Trần Ngọc Phác, nếu Trần Ngọc Phác đồng ý, thì mọi chuyện dễ nói.
Bây giờ Trần Ngọc Phác không chỉ không cho, còn cùng bạn bè làm nhục hắn một trận, hắn chưa bao giờ tức như vậy, liền bộc phát ngay tại chỗ...
Nôn phân khối tám nói một tràng, còn sai phiên dịch dịch lại.
Phiên dịch đành phải nhắm mắt mà dịch: "Park tiên sinh nói, giới âm nhạc Hoa Điều chính là kém Hàn Quốc, Mân Quốc và Âu Mỹ, các người chỉ là vịt chết mạnh miệng thôi, vốn dĩ nghĩ đến kết giao bằng hữu, nhưng thái độ của các người thật khiến Park tiên sinh thất vọng, cứ như vậy thì vĩnh viễn đừng mong ra khỏi cái nước này."
Chu Hải Nguyên nghe phiên dịch xong liền bước lên trước, đấm một quyền vào một chiếc ghế dựa nhựa bên cạnh Park Min-ho, đó là ghế nhựa cứng, người hai ba trăm cân ngồi lên cũng không vấn đề gì.
Nhưng dưới một đấm của Chu Hải Nguyên, chiếc ghế nhựa “rắc” một tiếng vỡ tan thành mấy mảnh.
“Chúng ta có ra được quốc môn không thì không biết, nhưng anh nói cho tên nhóc kia, nếu nó còn lảm nhảm nữa, thì chắc chắn nó không ra nổi cái cửa này.” Chu Hải Nguyên vốn dĩ luyện võ, khí thế rất mạnh mẽ, thêm một cú đấm đánh vỡ ghế, càng khiến người của Park Min-ho sợ xanh mặt, phiên dịch vừa dịch lại lời Chu Hải Nguyên, Park Min-ho còn định nói gì đó, vừa mới há mồm thì thấy Chu Hải Nguyên bước tới, hắn sợ tới mức quay đầu chạy, không dám nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận