Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 245: Suy nghĩ không đủ dùng rồi (length: 8031)

Trần Ngọc Phác tuyệt đối không ngờ rằng, "Tôi yêu ký ca từ" lại là Trần Qua lên kế hoạch, trong lúc nhất thời, nàng đối với Trần Qua càng thêm bội phục.
Chợt Trần Ngọc Phác nhớ lại một chuyện.
Nhìn giới thiệu, tất cả mọi người nói "Tôi yêu ký ca từ" và trước "Minh Tinh Đại Trinh Thám" là cùng một người trù tính.
"Lão... Không, Trần Qua, vậy trước "Minh Tinh Đại Trinh Thám" cũng là ngươi lên kế hoạch sao?"
Trần Qua gật đầu một cái, nói: "Ừ."
Trần Ngọc Phác kinh ngạc thêm bội phục, ánh mắt của nàng trở nên càng sùng bái.
"Ngươi cũng thật là lợi hại." Trần Ngọc Phác bỗng nhiên cảm giác mình phát biểu có chút thiếu sót, hoàn toàn không cách nào biểu đạt ra nội tâm tình cảm phức tạp của mình.
Trần Qua cười nói: "Cuộc sống vội vã."
Trần Ngọc Phác nghe lời này, cũng mỉm cười.
"Người ta cuộc sống vội vã, thì đi phạm tội, đi xin ăn, ngươi cuộc sống vội vã, liền ép ra tài năng sáng tác."
Trần Qua cười một tiếng, không trả lời.
Dù sao mình chỉ là một kẻ chép văn, nói tài năng gì hắn có thể không biết rõ làm sao nhận lời.
"Hẳn là người trong nhóm 'Ta là siêu nhân' đã giúp ngươi kết nối chứ?"
Trần Ngọc Phác nghĩ đến trong nhóm có người là đài truyền hình Giang Ninh lên kế hoạch, bây giờ nghĩ lại, hẳn là nàng.
Trước đây Trần Qua và Chu Văn Lôi đều tự mình liên hệ, cho nên những người khác trong nhóm cũng không biết.
Hơn nữa Chu Văn Lôi rất kín tiếng với chuyện của Trần Qua, việc nhận ra Trần Qua chính là Trần Tinh Vũ này nàng cũng chưa bao giờ nói nửa lời trong nhóm cũng như bên ngoài.
"Đúng, nàng tên Chu Văn Lôi." Trần Qua nói.
Trần Ngọc Phác nói: "Nàng hẳn là nhận ra ngươi chứ?"
Trần Qua gật đầu một cái: "Nhận ra."
Trần Ngọc Phác "À" một tiếng, lại có chút thất vọng.
Thì ra mình không phải là người đầu tiên biết Trần Tinh Vũ ở đây, hóa ra còn có người biết bí mật này sớm hơn mình, tiếp xúc với hắn sớm hơn.
"Bọn họ đều nói "Minh Tinh Đại Trinh Thám" rất hay, bất quá ta không xem, ta về nhất định sẽ xem." Trần Ngọc Phác nói.
"Không sao, thích xem thì xem một chút, không thích thì không cần miễn cưỡng, không nên vì đó là chương trình do ta lên kế hoạch mà nhất định phải xem."
"Không, chương trình ngươi lên kế hoạch, ta nhất định phải xem, hơn nữa ta chắc chắn sẽ thích." Trần Ngọc Phác quả quyết nói, "Giống như "Tôi yêu ký ca từ", ta xem, cũng rất thích, lần này chính là đến tham gia tuyển chọn."
Trần Qua cười một tiếng, nói: "Kết quả thế nào?"
"Tuyển nữa đó, hai ngày nữa phải đi thu âm, hẳn là kỳ thứ 3 đi, đến lúc đó ngươi có thể thấy ta." Trần Ngọc Phác rất hưng phấn.
Trần Qua cũng không bất ngờ, bất kể Trần Ngọc Phác hát hay như thế nào, chỉ riêng nhan sắc này thôi cũng đủ để được chọn rồi.
Trần Qua cười nói: "Được, trước kia là ngươi ở trên ti vi xem ta, bây giờ đến lượt ta ở trên ti vi nhìn ngươi rồi."
Trần Ngọc Phác nghe lời này, có chút cảm động, lại cảm thấy có chút hạnh phúc.
"Có thể để Trần Qua ngươi ngồi trước màn hình ti vi xem ta biểu diễn tốt một chút, đó chính là động lực lớn nhất để ta lên ti vi!"
Trần Qua thấy Trần Ngọc Phác nói vậy, có thể thấy, nàng thật sự là fan số một của Trần Tinh Vũ, ngay cả lên ti vi, cũng là vì mình mà cố gắng.
Bất quá Trần Ngọc Phác xinh đẹp như vậy, lên hình chắc chắn cũng sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu thực sự dấn thân vào giới giải trí, có lẽ cũng sẽ có tương lai tốt đẹp.
"Ngươi làm gì?" Trần Qua hỏi.
"Ta là sinh viên của Học viện Âm nhạc Hoa Điều, sắp tốt nghiệp."
Trần Qua nghe nói Trần Ngọc Phác lại là sinh viên học viện âm nhạc, nhất thời ngẩn người.
Bất quá hắn lập tức cũng nghĩ tới, Trần Ngọc Phác thường hay trong nhóm rap hát cho mọi người nghe, ví dụ như đề xuất người khác đọc sách, đều là mấy loại sách về âm nhạc, còn hướng dẫn mọi người ca hát.
Lúc trước Trần Qua không để ý, bây giờ nghĩ lại, hóa ra nàng là sinh viên học viện âm nhạc.
"Vậy ngươi tham gia "Tôi yêu ký ca từ" coi như đúng ngành rồi." Trần Qua nói.
Trần Ngọc Phác ra sức gật đầu, nàng đến tham gia tuyển chọn, thật ra không phải vì lên ti vi, mà là muốn đến xem Trần Qua, bất quá nghe nói chương trình này do Trần Qua lên kế hoạch, vậy thì Trần Ngọc Phác lại càng phải lên, còn phải thể hiện tốt một chút.
"Ừ, nếu như ta đoạt được tiền thưởng cuối cùng, ta mời ngươi đi ăn cơm nhé!" Trần Ngọc Phác rất mong chờ nói.
Trần Qua cười một tiếng, nói: "Ta không ăn cơm ở ngoài."
Lúc này Trần Ngọc Phác mới ý thức được, khuôn mặt của Trần Qua bị hủy hoại.
Nàng hơi đau lòng, mới nói: "Vậy thì đến lão... nhà của Trần Qua, ta nấu cơm cho ngươi! Ta không để ý đến mặt của ngươi, bất kể ngươi biến thành như thế nào, ngươi vẫn là thần tượng của ta!"
Trần Qua biết rõ lời này của Trần Ngọc Phác không giả, nhưng vẫn có chút không muốn.
Trong bạn bè, ngoại trừ Viên Dã, Trần Qua không muốn cùng ai "gặp mặt tự nhiên".
Mặc dù Trần Qua biết, Trần Ngọc Phác hẳn là thật sự coi trọng mình, nhưng mình đối với nàng dù sao vẫn có chút xa lạ, điều kiện tiên quyết cho cuộc "gặp mặt tự nhiên" này vẫn chưa đủ.
Trần Qua không trực tiếp cự tuyệt, chuyển chủ đề nói: "Ăn cơm thì thôi đi, nếu như ngươi muốn, có thể đến cửa hàng chơi game nhập vai kịch bản của chúng ta."
Vốn dĩ Trần Qua sợ phiền phức, không muốn để Trần Ngọc Phác gặp gỡ những người khác trong cửa hàng.
Nhưng mà vừa rồi cũng nghe bọn họ nói, Bảo Quốc Bình đã giới thiệu cho bọn họ, hơn nữa bây giờ cửa hàng game nhập vai kịch bản, đoán chừng rất nhiều người trẻ đến Giang Ninh chơi cũng sẽ được giới thiệu, nên thay vì để các nàng tự tìm đến, chi bằng chủ động mời một phen vậy.
Trần Ngọc Phác cười nói: "Vậy cũng tốt, ta vừa rồi cũng thấy ngồi nói chuyện phiếm cứng ngắc quá, chơi cùng nhau trò chơi cũng được, hơn nữa ta còn chưa chơi bao giờ, cảm thấy rất thú vị."
"Ừm."
Trần Ngọc Phác tìm được chủ đề, nói với Trần Qua: "Ta chưa chơi bao giờ, ngươi giới thiệu cho ta xem trò chơi nhập vai kịch bản này chơi như thế nào đi."
Trần Qua liền đem các quy tắc chơi game nhập vai kịch bản nói qua một lần, sau đó nói: "Ta nói chỉ là đại khái, cụ thể, ngươi chơi thử một lần là biết."
Trần Ngọc Phác nghe xong, gật đầu nói: "Nghe cũng không tệ lắm, ngươi đã từng chơi rồi à, nếu không sao mà hiểu rõ vậy được?"
Trần Ngọc Phác chỉ biết chương trình "Tôi yêu ký ca từ" và chương trình "Minh Tinh Đại Trinh Thám" là cùng một người lên kế hoạch, nhưng cũng không biết, người lên kế hoạch chương trình "Minh Tinh Đại Trinh Thám" lại chính là chủ cửa hàng game nhập vai kịch bản này, dù sao nàng trước kia cũng chưa từng xem qua chương trình đó.
Cho dù có người xem chương trình đó, từ chương trình biết đến game nhập vai kịch bản, cũng biết đến cửa hàng, nhưng phần lớn mọi người cũng chỉ cho rằng cửa hàng làm quảng cáo thôi, . . chứ không nghĩ rằng người lên kế hoạch chương trình chính là chủ cửa hàng.
Rất nhiều người biết được tin tức này, thực ra đều là do Tôn Vân và Tôn Lộ ngày ngày tuyên truyền mà thôi, bọn họ mới biết.
Đối với Trần Ngọc Phác mà nói, nàng đương nhiên không biết.
Trần Qua cười nói: "Ta đương nhiên hiểu rõ, bởi vì... thứ này, game nhập vai kịch bản ấy, chính là do ta viết ra, cửa hàng game nhập vai kịch bản... có phần của ta."
Trần Ngọc Phác mở to mắt hỏi: "Cửa hàng game nhập vai kịch bản... ngươi là ông chủ?"
Trần Qua gật đầu: "Đúng vậy, cho nên, ngươi đến chơi, ta có thể cho ngươi miễn phí, ta còn có thể tự mình làm người dẫn chuyện."
Trần Ngọc Phác cảm giác đầu óc mình hôm nay có chút không đủ dùng rồi.
Trần Tinh Vũ, bây giờ biến thành Trần Qua, lên kế hoạch cho "Tôi yêu ký ca từ" và "Minh Tinh Đại Trinh Thám", bây giờ lại trở thành ông chủ cửa hàng game nhập vai kịch bản?
Thì ra, Trần Tinh Vũ cũng không hề sa sút, mà là tiếp tục tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình chưa từng chú ý tới!
Trần Ngọc Phác nhìn Trần Qua, hướng về phía hắn mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận