Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 116: Đóng cửa (length: 8856)

"Minh Tinh Đại Trinh Thám" phát sóng vào tối hai ngày trước, lượng tương tác trên Internet cả ngày hôm qua cũng không tệ, Viên Dã, Thân Tuyết, Đông Thế Vũ, Đinh Trọng Hoa mấy người cũng coi như là đã xuất hiện trước mặt mọi người, tạo được một chút cảm giác về sự hiện diện.
Hôm nay bọn họ đến cửa tiệm kịch bản sát Bách Biến Nhân Sinh, lại càng được nhiều người biết đến và quảng bá rộng rãi hơn.
Hôm nay cửa tiệm Tử Bất Ngữ vốn dĩ đã ăn nên làm ra, kết quả Trương Bác tự cho mình thông minh, bày ra một trò hề, giờ tuyển mộ lại bị người ta dập cho tan nát, trở thành trò cười.
Hơn nữa nhờ cửa tiệm Tử Bất Ngữ làm nền, danh tiếng của cửa tiệm kịch bản sát Bách Biến Nhân Sinh đối diện càng trở nên tốt hơn.
Ở khu vực Giang Ninh, cửa tiệm Bách Biến Nhân Sinh đã bắt đầu trở thành một tiệm hot trên mạng rồi.
Ngày thứ hai, tòa báo thành phố Giang Ninh đã đăng tin trang nhất.
【Tiệm trải nghiệm kịch bản mang tên Tử Bất Ngữ mới khai trương ở đường phố bị đập bảng hiệu do có tiếng tăm không tốt.】 Còn trước đó trên diễn đàn kênh dân sinh Giang Ninh có mở topic nói tiệm Tử Bất Ngữ đón mùa xuân, làm ăn phát đạt, truyền thông nói rằng việc thắng bại giữa bọn họ và cửa tiệm Bách Biến Nhân Sinh đã được phân định là quá sớm.
Vừa mới qua nửa ngày, bài viết này đã bị người ta cười nhạo đến chết.
"Làm ăn đúng là phát đạt thật, bảng hiệu cũng bị đập."
"Cười chết mất, mời minh tinh, kết quả lại mời phải một lũ 'tịch mịch'."
"Nói khoác rất nhiều, nhưng mà nói khoác nhanh như vậy liền gặp quả báo, đây là lần đầu tiên thấy."
"Trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại thì có mấy minh tinh đi cửa tiệm Bách Biến Nhân Sinh."
"Ý nghĩa tồn tại của Tử Bất Ngữ, chính là để làm nổi bật Bách Biến Nhân Sinh."
"Sau khi việc đó xong, rất nhiều người đã vào các trang đánh giá trực tuyến cho tiệm này những điểm số không khác biệt là bao, bây giờ điểm còn chưa được 3, cười chết mất."
"Có khi nào cha của Trương Bác nên đưa Trương Bác đi xét nghiệm xem có phải con ruột không ấy nhỉ, cha anh ta là cao thủ kinh doanh, nhưng cái cách Trương Bác làm ăn, đúng là điển hình của một kẻ 'phá gia chi tử'."
"Trên lầu làm ta cười chết mất rồi."
...
Vương Duệ sáng sớm hôm nay vừa đến tiệm, đã bị nhân viên lễ tân báo cho một tin không vui.
Hôm qua vốn đã định xong 9 ván kịch bản sát, có 6 ván trong số đó, người chơi đã rút lui.
Nói cách khác, ít nhất có 6 ván cần phải tìm người lại, thậm chí có khả năng không tìm được.
Đám người chơi của Tử Bất Ngữ vốn dĩ cả ngày hôm qua có hơn hai trăm người, nhưng sau khi chuyện tối qua xảy ra, một đêm mất hơn một trăm người, bây giờ trong nhóm người chơi cũng không còn nhiều nữa.
"Tìm người chơi ghép ván đi, không được thì thông báo cho những người chơi còn lại."
Vương Duệ cũng hết cách.
Tự mình đến chỗ này, tuy là Chủ Tiệm, lương cao hơn một chút, nhưng chỗ này đúng là đống rắc rối quá nhiều, còn luôn bị Trương Bác mắng, bây giờ nghĩ lại, vẫn là ở nhà làm ma sướng hơn.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận để uống.
Bây giờ bảng hiệu cửa tiệm còn đang gấp rút làm mới, tối hôm qua có quá nhiều người, căn bản không tìm được ai làm, còn bị đám đông tức giận, chủ quán cũng có trách nhiệm, cho nên khoản thiệt hại này, chỉ có thể do chủ quán bỏ tiền ra rồi.
Vương Duệ đang định gọi điện cho Trương Bác, hỏi hắn xem nên làm bảng hiệu cửa tiệm như thế nào, kết quả vừa mới cầm điện thoại lên, đã thấy Trương Bác đi vào.
Trương Bác cau có mặt mày, cả người khiến người ta có cảm giác như một quả bom sắp nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Sao thế, Trương ca?" Vương Duệ tiến lên hỏi.
Trương Bác trừng mắt nhìn Vương Duệ một cái, đưa tay tát Vương Duệ một cái.
"Bốp!" Một tiếng vang dội khắp cả tiệm.
"Đồ làm hỏng việc còn hơn đồ thành công!" Trương Bác chửi ầm lên.
Trong tiệm vẫn còn một thu ngân và mấy người MC chờ việc, tất cả mọi người đều nhìn sang, Vương Duệ bị tát một cái vừa tức vừa hận, lại không dám phản ứng gì.
"Tôi sai cái gì, Trương ca?!" Vương Duệ rơm rớm nước mắt hỏi.
"Còn dám hỏi sai gì à, ta bảo ngươi duyệt kịch bản, ngươi cho ta lấy lại bản nhái rồi à?!"
Trương Bác nhặt một hộp kịch bản sát trên quầy, ném xuống chân Vương Duệ, khiến Vương Duệ giật mình.
Trương Bác chưa từng chơi kịch bản của Trần Qua, nên cũng không rõ kịch bản của nhà mình và đối diện giống nhau đến mức nào, sau khi mở cửa tiệm, đúng là cũng nghe có người chơi nói chuyện này, nhưng Trương Bác một chút cũng không để ý.
Thậm chí Trương Bác còn thấy giống nhau thì mới phải, đồ giống nhau, nhà mình lại rẻ hơn nhiều so với bên đối diện, mọi người chắc chắn biết nên chọn thế nào.
Nhưng vào đúng tối hôm qua, chuyện của Trương Bác truyền đến tai cha mình là Trương Kì Phong.
Trương Kì Phong dù gì cũng là người giàu nhất Giang Ninh, con mình gây ra nhiều chuyện như vậy, ông đương nhiên biết, ban đầu ông còn cho rằng là chuyện làm ăn bình thường, cứ để con trai rèn luyện cũng tốt, nhưng sự việc phát triển quá nhanh.
Đài truyền hình, tòa báo đều đưa tin một cách nhiệt tình, số lượng tìm kiếm cũng nhiều.
Trương Kì Phong không dám xem thường, tính tình con trai mình như thế nào ông hiểu rõ, nên âm thầm cũng đã nhờ người đi điều tra.
Kết quả còn chưa kịp tra xong thì Trương Kì Phong đã nhận được điện thoại của Nguyễn Tiểu Mỹ.
Nguyễn Tiểu Mỹ nói với Trương Kì Phong, kịch bản ở tiệm của con trai ông đã sao chép kịch bản của nhà mình, xem ở mặt quen biết, Nguyễn Tiểu Mỹ mong Trương Kì Phong tự mình giải quyết cho ổn thỏa, không muốn làm to chuyện.
Trương Kì Phong là người giàu nhất Giang Ninh, trên cả nước cũng là người có uy tín danh dự, nếu con trai ông mở tiệm lại đi sao chép, không chỉ là đối với Trương Bác không có chỗ tốt, đối với sau này của ông cũng chẳng hay ho gì.
Trương Kì Phong lập tức cho người đi điều tra một chút, kết quả đúng là xác định kịch bản ở tiệm Trương Bác sao chép lại kịch bản trong kịch bản sát của Bách Biến Nhân Sinh.
Mà bản quyền kịch bản sát của Trần Qua đã sớm đăng ký tại Trung tâm Bản quyền Quốc gia, chỉ cần bị tố cáo, Trương Bác không có phần thắng.
Sau khi biết rõ kết quả, Trương Kì Phong lập tức gọi Trương Bác về nhà, mắng cho một trận tơi bời.
Sau đó Trương Kì Phong ra lệnh cho Trương Bác đóng cửa tiệm quái quỷ kia lại, Trương Bác có chút không muốn.
Nghe thấy cha nói nếu không đóng cửa tiệm, sẽ khóa thẻ ngân hàng của mình lại, Trương Bác lúc này mới chùn bước, lập tức đồng ý.
Trương gia có tiền, tiền đầu tư vào một cái tiệm, họ căn bản không để vào mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh tiếng của Trương Kì Phong là được, mà mấy ngày nay rắc rối ở tiệm cũng khiến Trương Bác cảm thấy rất phiền phức, ... hắn cũng có chút không nhẫn nại được nữa rồi.
Mặc dù đồng ý lời của cha, nhưng trên đường đi Trương Bác lại càng nghĩ càng tức.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn tự nhiên trút hết trách nhiệm lên người Vương Duệ.
Đều là do tên bất tài này gây ra!
Cho nên vừa gặp mặt, Trương Bác đã tát cho Vương Duệ một cái.
"Tất cả mọi người ra đây!"
Trương Bác hét lớn một tiếng, những người khác trong tiệm cũng đều rối rít đi ra.
Trương Bác lấy ra một xấp tiền từ trong túi xách, phát cho mọi người.
Mọi người có chút ngơ ngác, Vương Duệ lại còn tưởng Trương Bác là đang an ủi nhân viên, vội nói: "Ông chủ thấy chúng ta tối qua bị hoảng sợ nên thưởng thêm cho chúng ta đây!"
"Thưởng cái con khỉ nhà ngươi!" Trương Bác giận đến giơ chân lên đạp Vương Duệ một cái, mọi người đều giật mình.
"Đây là tiền phụ cấp thôi việc cho các ngươi, các ngươi nhận việc có một tuần mà thôi, thời gian làm việc thực tế thì có hai ngày, ta trả lương một tháng cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, các ngươi không cần phải đến tiệm nữa."
Mọi người trợn tròn mắt, thế nào mà ngày hôm qua còn hừng hực khí thế, hôm nay đã muốn đóng cửa rồi hả?
Bất quá mọi người nghĩ một chút, Trương Bác cũng đã nói, kịch bản đã bị sao chép, nếu bên đối phương tố cáo, cửa tiệm lại phải thường tiền.
Mở tiệm không được hai, ba ngày, hai lần bị người ta giễu cợt, Trương Bác phỏng chừng cũng không chịu nổi cục tức này.
"Thật sự không làm nữa sao?" Vương Duệ trợn tròn mắt.
"Còn ngơ ra đấy làm gì, tiền đây, cầm rồi đi!" Trương Bác giận dữ nói.
Trong đầu mọi người nghĩ mới đi làm có hai ngày, đã được một tháng lương, xem ra mình cũng không thiệt thòi gì.
Gần như trong chớp mắt, những người này toàn bộ đã cầm tiền, rồi rời đi.
Vương Duệ thấy đại sự đã rồi, bèn hỏi Trương Bác: "Trương ca, còn lương của tôi thì sao?"
Trương Bác nghiến răng nghiến lợi nói: "Người khác đều có, riêng ngươi thì không, ta không tìm ngươi tính sổ là còn nể mặt đấy, cút!"
Vương Duệ khóc không ra nước mắt, mình cứ vậy mà bị đá văng rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận