Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 71: Ai mù? (length: 8048)

Cửa ải cuối năm sắp đến, Hà Mậu Trung rốt cuộc thoát khỏi những bộn bề công việc ở công ty, cùng người nhà quây quần bên nhau.
"Năm nay rốt cuộc có thể đón một cái Tết thảnh thơi."
Hà Mậu Trung ngồi trong phòng khách biệt thự của mình, nhìn vợ con, cháu chắt đang vui đùa, trong lòng một trận thoải mái.
Nhìn đứa cháu trai trước mặt, ngây thơ hồn nhiên, Hà Mậu Trung trong thoáng chốc cũng muôn vàn cảm khái, chỉ cảm thấy mới đây thôi mà đã ngoài sáu mươi tuổi rồi.
Hà Mậu Trung đã qua tuổi nghỉ hưu, bản thân hắn cũng coi như thành công danh toại, cũng không còn ôm ấp những hùng tâm tráng chí, chỉ mong an hưởng tuổi già là được.
Chỉ là Hà Mậu Trung vẫn chưa thể thật sự buông tay, dù sao hắn còn một công ty quảng cáo gia nghiệp cần gánh vác.
Công ty quảng cáo do Hà Mậu Trung gây dựng, là tâm huyết cả đời của hắn, ở đây, Hà Mậu Trung đã tạo ra vô số mẫu quảng cáo ưu tú, giúp hắn từ một người vô danh dần dần gây dựng được tiếng tăm trong giới quảng cáo.
Thiên phú của Hà Mậu Trung cùng với sự cố gắng không ngừng đã giúp hắn tạo ra vô số quảng cáo kinh điển, và nâng vị thế của Hà Mậu Trung trong giới quảng cáo.
Nước lên thì thuyền lên, công ty quảng cáo do Hà Mậu Trung gây dựng và dẫn dắt cũng dần dần lớn mạnh, hiện đã là một trong top 10, thậm chí top 5 của giới quảng cáo.
Cả đời Hà Mậu Trung, có thể coi là một đời phấn đấu, cũng là một đời huy hoàng, đối với người bình thường mà nói, đã công thành danh toại rồi.
Nếu như nói còn có một chút tiếc nuối, đó chính là Hà Mậu Trung cảm thấy mình không có người kế nghiệp.
Việc không có người kế nghiệp này, dĩ nhiên không phải là nói con cháu, mà là nói về việc thừa kế công ty.
Bởi vì Hà Mậu Trung biết rõ, việc công ty bây giờ có thể phát triển mạnh mẽ như thế, phần lớn đều là dựa vào danh tiếng của chính hắn.
Một khi mình nghỉ hưu, công việc của công ty sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Mà trong công ty do hắn dẫn dắt, Hà Mậu Trung đã nhiều năm quan sát, nhân tài làm quảng cáo giỏi có không ít, nhưng người có thể gánh vác được tương lai của công ty thì Hà Mậu Trung chưa nhìn thấy.
Cho nên dù đã đến tuổi nghỉ hưu, Hà Mậu Trung cũng không dám tùy tiện lui.
Đối với một số cổ đông công ty, họ cũng xem Hà Mậu Trung là kim chỉ nam của công ty, tự nhiên cũng không muốn hắn nghỉ hưu.
Những năm gần đây, Hà Mậu Trung càng cảm thấy tinh lực của mình không đủ, cơ thể cũng không thích ứng được với cường độ công việc cao, chỉ là bất đắc dĩ mà gắng gượng chống đỡ, dù sao công ty này là tâm huyết cả đời của Hà Mậu Trung.
Vợ hắn, Lô Thúy Anh, chơi đùa cùng các cháu một hồi thì có chút mệt, thấy Hà Mậu Trung như có điều suy nghĩ, bà chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh Hà Mậu Trung.
"Ôi, già rồi~, chơi với lũ nhóc không được bao lâu thì đã không chịu nổi." Lô Thúy Anh vừa xoa chân vừa nói.
"Để cho a di trông là được rồi, ngươi đừng quan tâm nữa." Hà Mậu Trung nói.
A di trong miệng Hà Mậu Trung chính là bảo mẫu của các cháu.
Lô Thúy Anh nhìn Hà Mậu Trung, hỏi: "Năm nay công ty không bận à? Mọi năm có thấy ngươi về trước đêm 30 bao giờ đâu."
Hà Mậu Trung cười nói: "Năm nay cũng bận, chẳng qua mấy việc trước Tết đều xong xuôi cả rồi, nên không có việc gì thì về sớm thôi."
"Ta nói thật, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng cái gì cũng tự mình ôm vào."
Hà Mậu Trung cười khổ một tiếng, không trả lời.
Đúng lúc này, điện thoại của Hà Mậu Trung vang lên.
Hà Mậu Trung nhìn một cái, người gọi là Hồ Bằng Huy, Trưởng phòng Nhân sự của công ty, Hà Mậu Trung khẽ thở dài một cái rồi nghe máy.
"Sao thế?"
Hồ Bằng Huy nói: "Hà tổng, có chuyện... tôi muốn nói với ngài một chút..."
"Chuyện gì?"
"Thực ra là một chuyện nhỏ thôi, một khách hàng quảng cáo thuốc nhuộm tóc của công ty chúng ta, trước kia đưa ra yêu cầu quảng cáo, nhưng đến giờ vẫn chưa hài lòng với các phương án chúng ta cung cấp, nhưng mà sáng nay họ gọi điện cho chúng ta, nói rất hài lòng với phương án mới chúng ta gửi, nhưng...chúng ta đâu có gửi phương án mới nào cho họ."
Hà Mậu Trung nhíu mày: "Chuyện này thì anh hỏi bên phòng sáng tạo là biết chứ, tìm ta làm gì?"
"Khụ, hỏi rồi, bọn họ nói không phải bên họ gửi, trước các phương án bên họ gửi khách hàng đều không hài lòng lắm."
"Vậy là khách hàng nhầm lẫn sao?"
"Không, họ rất chắc chắn là chúng ta gửi, chỉ có điều họ không rõ người liên hệ là ai, chỉ có một email cá nhân."
"Email cá nhân?" Hà Mậu Trung lập tức hiểu ra, "Nhân viên chúng ta tự ý gửi phương án cho khách hàng à?"
"Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi cũng đã tra ra được là ai, thực ra theo quy định của công ty, chúng ta sẽ trực tiếp đuổi người này, nhưng mà khách hàng bên kia lại rất hài lòng với phương án đó, hơn nữa còn nói sau này phương án cũng muốn giao cho cô nhân viên tên Trần Tĩnh đó phụ trách, chúng tôi bên phòng nhân sự đã bàn bạc một chút, không biết nên xử lý như thế nào, muốn hỏi ý của ngài."
Việc tự ý gửi phương án cho khách hàng không chỉ là điều tối kỵ của công ty mà còn là tối kỵ trong nghề, gần như công ty nào cũng sẽ trực tiếp đuổi việc nhân viên như vậy, dù đối phương có hài lòng với phương án đó đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải trừ tiền thưởng và nhắc nhở.
Chế độ này, đương nhiên là để duy trì lợi ích của công ty.
Nhưng đối với Hà Mậu Trung mà nói, lợi ích của công ty hắn đương nhiên quan tâm, nhưng bây giờ cái hắn quan tâm hơn là sự sáng tạo của quảng cáo và tài năng của nhân viên này ra sao.
"Anh cứ gửi phương án của nhân viên này cho tôi xem một chút, rồi sau đó hãy nói chuyện với cô ta xem, tại sao lại làm như thế."
"Được, tôi đi ngay."
Sau khi cúp điện thoại, vợ hắn Lô Thúy Anh bất mãn nói: "Nhân viên của công ty các ông thật là vô dụng, chuyện gì cũng hỏi đến ông, vậy còn bọn họ làm cái gì nữa, cuối năm cũng không để cho người ta được yên tĩnh!"
Hà Mậu Trung ngược lại đã quen rồi, cười một tiếng, nói: "Chờ ta về hưu, ngày ngày ở nhà, bà nha, thể nào cũng phiền ta thôi."
Vừa nói xong, điện thoại của Hà Mậu Trung báo có email.
Hà Mậu Trung mở điện thoại ra xem... chỉ xem một lát, Hà Mậu Trung đã lập tức trở nên rất nghiêm túc.
Tiếp đó sắc mặt Hà Mậu Trung bắt đầu dần dần thay đổi.
Là vợ, Lô Thúy Anh nhận ra, đây là Hà Mậu Trung đang hưng phấn.
Trong mắt Hà Mậu Trung bắt đầu có một tia sáng, khóe miệng của hắn bắt đầu bất giác nhếch lên.
Hà Mậu Trung xem hết mấy phút, bỗng nhiên vỗ đùi, hô to: "Được a!"
Hà Mậu Trung chỉ xem sự sáng tạo, còn cụ thể nội dung thì không cần nhìn cũng biết.
Lô Thúy Anh hiếu kỳ hỏi: "Được cái gì? Nhân viên công ty ông tự ý gửi phương án sáng tạo cho khách hàng, mà ông lại còn khen được?"
"Không phải, là cái sáng tạo này hay, quá hay!" giọng Hà Mậu Trung có chút kích động, "Thật là có linh khí!"
Lúc này điện thoại của Hà Mậu Trung lại reo, là Hồ Bằng Huy gọi tới.
"Hà tổng, chúng tôi đã xác nhận lại, cô Trần Tĩnh đó nói cô ấy gửi cho chủ quản của mình là Diệp Minh Minh, Diệp Minh Minh lại nói đối phương chê, bảo cô ấy sửa, cô ấy không tin lắm nên mới tự mình gửi cho khách hàng."
"Chắc chắn quá, gửi cho chủ quản của cô ấy à?"
"Chắc chắn, trong hộp thư nội bộ quả thật có ghi lại, còn gửi sớm hơn cho khách hàng gần một ngày."
Hà Mậu Trung nhất thời giận tím mặt.
"Con Diệp Minh Minh kia bị làm sao thế? Mù à? Vậy phòng nhân sự của các người cũng mù sao? Loại người không có trình độ như vậy mà cũng được làm chủ quản à?"
"Ta nói sao mấy năm nay không thấy công ty chúng ta có mấy tác phẩm sáng tạo có hồn, thì ra là đám chủ quản này có vấn đề lớn, mau cho ta điều tra thật kỹ!"
"Còn nữa, cái cô Trần Tĩnh này có trình độ cao đấy, hơn nữa khi bị chủ quản hủy bỏ còn dám dũng cảm làm tới cùng, người như vậy mới làm được việc lớn!"
Đầu dây bên kia, Hồ Bằng Huy nghe thấy Hà Mậu Trung tức giận, đã sợ hãi đến choáng váng.
"Vâng, tôi biết phải xử lý như thế nào rồi, Hà tổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận