Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 215: Bỏ lỡ 1 cái thiếu phấn đấu hai mươi năm cơ hội (length: 9440)

Có kinh nghiệm lên kế hoạch từ trước với « Minh Tinh Đại Trinh Thám », lần này Trần Qua viết phương án kế hoạch cho « Ta Yêu Ký Ca Từ » liền rất thuận lợi.
Tranh thủ hai ngày, Trần Qua viết xong phương án chương trình « Ta Yêu Ký Ca Từ », sau đó đến trung tâm bản quyền đăng ký, rồi gọi Chu Văn Lôi cùng Bảo Quốc Bình đến.
Trần Qua đưa phương án kế hoạch cho Chu Văn Lôi, đối với Chu Văn Lôi, Trần Qua rất tin tưởng.
Chu Văn Lôi cùng Bảo Quốc Bình cầm phương án kế hoạch chương trình, sau đó về đài báo cáo và chuẩn bị cho chuyện này.
Trần Qua liền chờ tin tức, nhưng cũng không hề nhàn rỗi, các cửa hàng Bách Biến Nhân Sinh kịch bản sát ở các thành phố khác trong cả nước cũng lần lượt bắt đầu khai trương.
Trần Qua cùng Nguyễn Tiểu Mỹ chia nhau hành động, đến các thành phố chủ trì lễ khai trương.
Hôm nay, Trần Qua đến Du Thành.
Nhân viên của cửa tiệm Du Thành cũng đã được tuyển dụng xong, sáng sớm đã có mặt đầy đủ.
Điều làm Trần Qua không ngờ là, vào buổi sáng, trước cửa tiệm đã bày rất nhiều giỏ hoa, không phải một hai hàng mà là cả cửa tiệm đều được bao phủ bởi hoa.
Hơn nữa những loài hoa này không phải loại hoa phổ thông, đều là những loại hoa quý hiếm ít thấy, Trần Qua không hiểu biết nhiều về hoa, chỉ cảm thấy chúng đặc biệt đẹp.
Trong chốc lát cửa tiệm Bách Biến Nhân Sinh kịch bản sát gần như biến thành vườn hoa, rất nhiều người đi ngang qua đều không khỏi dừng lại chụp ảnh.
Trần Qua ngơ ngác, hỏi Từ Nghị, chủ tiệm ở Du Thành: "Ai đã gửi nhiều giỏ hoa như vậy?"
Từ Nghị lắc đầu nói: "Không rõ nữa, chúng ta chỉ chuẩn bị có hai hàng giỏ hoa thôi..."
Từ Nghị bước lên trước xem chữ trên giỏ hoa, trả lời: "Tôi thấy có ba cái tên, Hạ Vân Khanh, Tống Du và một người tên Vương Tuệ Di."
Trần Qua lập tức nhớ ra, thì ra là các nàng.
Không ngờ các nàng vẫn còn nhớ việc mình muốn mở tiệm ở Du Thành, lại còn cố ý gửi nhiều hoa đến vậy.
Tuy rất cảm động, nhưng mà... Trần Qua vẫn cảm thấy hơi lãng phí.
Nhưng cách chơi lớn này của các nàng, thật sự đã thu hút rất nhiều sự chú ý cho cửa tiệm.
« Minh Tinh Đại Trinh Thám » đã phát sóng được 10 tập, mỗi tập vào tối thứ sáu đều có rating đứng đầu, tỉ lệ người xem rất ổn định, ở Du Thành tuy không thể so với Giang Ninh là địa bàn gốc, nhưng cũng có không ít người trẻ tuổi biết đến kịch bản sát.
Mặc dù Du Thành cũng đã có vài cửa tiệm tương tự, nhưng câu quảng cáo kịch bản sát trong « Minh Tinh Đại Trinh Thám » đã quá ăn sâu vào đầu mọi người.
Chân tướng chỉ có một!
Kịch bản sát cũng chỉ có một!
Các cửa tiệm ở Du Thành, đều không phải là kịch bản sát thực sự, mọi người đều luôn nghĩ về việc xem kịch bản sát "hàng thật" cuối cùng cũng đã đến!
Một số người chơi hứng thú với kịch bản sát, đã sớm tụ tập đến.
Ngày đầu tiên khai trương, phần lớn không tổ chức thành ván chơi, cơ bản là để người chơi làm quen nhau, sau đó giới thiệu cách chơi kịch bản sát và nội dung kịch bản cho những người chơi đến cửa hàng.
Nhân viên lễ tân và người chủ trì ở quầy cũng đã từng đến học hỏi và làm việc ở cửa tiệm kịch bản sát tại Giang Ninh, nên đã rất thuần thục trong việc tiếp đãi khách.
Trần Qua không có nhiều việc để làm, vì hắn đeo khẩu trang và găng tay đen, khiến mọi người có cảm giác không muốn tiếp cận, cho nên người chơi đến cửa tiệm cũng chỉ nhìn hắn nhiều thêm vài lần, chứ không mấy ai chủ động hỏi gì hắn.
Sau bữa cơm trưa, trước cửa tiệm có bảy tám chiếc xe sang trọng đến, tiếng nổ của xe thể thao khiến người trên phố đều không khỏi nhô đầu ra nhìn.
Bảy tám chiếc xe sang trọng dừng trước cửa tiệm kịch bản sát Bách Biến Nhân Sinh, bước xuống hơn mười nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ, còn có vài nam sinh, hơn mười người liếc nhìn cửa tiệm rồi cùng nhau bước vào.
Người dẫn đầu, chính là Hạ Vân Khanh, vóc người cao gầy, khí chất ngời ngời.
Hạ Vân Khanh hôm nay để kiểu tóc xoăn tạo cảm giác nhiều tầng, mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, bên trong là áo thun trắng, một chiếc quần bò ống đứng màu xanh nhạt đã qua giặt, vừa có vẻ ngang tàng lại có chút tươi mát năng động.
Những người khác cũng ăn mặc rất tinh xảo, nhìn cách ăn mặc thì thấy khác biệt với người bình thường.
Mọi ánh mắt trong tiệm đều ngay lập tức đổ dồn về phía bọn họ.
Hạ Vân Khanh bước vào trong tiệm, đảo mắt một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Trần Qua.
"Hey!" Hạ Vân Khanh cùng Tống Du, Vương Tuệ Di vẫy tay với Trần Qua.
"Ông chủ, còn nhớ bọn ta không?"
Hạ Vân Khanh bước đến, Tống Du cùng Vương Tuệ Di cũng đi theo sau.
"Ba vị xinh đẹp như vậy, muốn quên cũng khó đây." Trần Qua cười nói.
Hạ Vân Khanh cười nói: "Được thôi, vậy ta kiểm tra ngươi, ta tên gì?"
"Ngươi tên là Hạ Vân Khanh, vị này là Tống Du, còn vị này là Vương Tuệ Di." Trần Qua nói.
Hạ Vân Khanh, Trần Qua đương nhiên không quên tên, nhưng hai vị kia thì một tháng trước mới gặp nhau một lần, bây giờ trí nhớ của Trần Qua cũng chưa chắc còn nhớ, nhưng buổi sáng thấy được thông tin trên các giỏ hoa, Trần Qua cũng đã nhớ ra.
Hạ Vân Khanh và các bạn nghe Trần Qua gọi đúng tên mình, đều rất hài lòng.
"Cám ơn giỏ hoa của các ngươi." Trần Qua nói thêm một câu.
Những lời này khiến Hạ Vân Khanh và mọi người mới kịp phản ứng.
"Hóa ra là nhìn giỏ hoa mới nhớ tên bọn ta à."
Một số cô bạn đi cùng trêu ghẹo: "Ông chủ tiếp nhiều người như vậy, sao có thể nhớ hết được."
Hạ Vân Khanh nói với Trần Qua: "Lần trước đến Giang Ninh, lão bản đã mời bọn tôi ăn cơm, tối nay bọn tôi mời ông ăn cơm, tối đến nhà tôi ăn lẩu."
Trần Qua ngẩn người, sau đó nhớ ra nhà Hạ Vân Khanh mở quán lẩu.
Trần Qua chỉ vào khẩu trang của mình, nói: "Các cô biết..."
Hạ Vân Khanh bọn họ còn chưa biết Trần Qua bị hủy dung, chỉ biết lần trước đến Giang Ninh, Trần Qua cũng luôn đeo khẩu trang, mời các nàng ăn cơm, cũng không hề tháo khẩu trang ra.
"Các cô tặng giỏ hoa, coi như đã cảm ơn rồi, không cần mời tôi ăn cơm nữa." Trần Qua nói, "Nói đến, một bữa cơm đổi được nhiều giỏ hoa như vậy, tôi lời to rồi."
Hạ Vân Khanh nói: "Không ăn cơm cũng được, bọn tôi sẽ đi chơi, ông đi cùng bọn tôi."
Trần Qua lắc đầu, nói: "Các cô đi đi, tôi phải trông coi công việc."
"Ông cũng có thể coi bọn tôi là bạn bè mà." Vương Tuệ Di nói.
Trần Qua nói: "Để sau đi, hôm nay tôi khai trương mà, sau này có cơ hội nói tiếp."
Tống Du nói: "Sau này, sau này ông sẽ ở mãi đây hay lại về Giang Ninh?"
"Chắc chắn vẫn ở Giang Ninh, chỗ này chắc là thỉnh thoảng ghé qua xem chút thôi."
Hạ Vân Khanh nói: "Lần trước lúc rời đi, tôi đã cho ông thông tin liên lạc rồi mà ông không kết bạn với tôi, nếu không nhờ chúng tôi hôm trước đi hỏi thăm nhân viên của ông, chúng tôi cũng không biết hôm nay các ông khai trương."
Những người bên cạnh nghe thấy, Hạ Vân Khanh đã cho Trần Qua thông tin liên lạc mà Trần Qua lại không thêm, liền bắt đầu trêu ghẹo.
"Vân Khanh cũng có lúc bị cự tuyệt à?"
"Phải nói là Vân Khanh cũng có lúc chủ động xin thông tin liên lạc của người khác mới đúng chứ."
"Ông chủ này lại không thêm sao?"
"Ông chủ, ông có biết mình bỏ lỡ cơ hội ít phấn đấu 20 năm không hả."
"Ha ha ha, 20 năm còn chưa đủ đâu, chúng tôi còn xin không được nữa, ông chủ có phải không biết gì không đó?"
"Bây giờ cũng còn kịp mà."
Hạ Vân Khanh bị mấy người bạn trêu ghẹo, vừa xấu hổ vừa tức: "Mấy người nói linh tinh gì đó!"
Trần Qua cũng cảm thấy có chút áy náy, không phải mình không thêm, mà là mình đã có thông tin liên lạc của Hạ Vân Khanh rồi.
Để tránh lộ thân phận, Trần Qua chỉ có thể dùng điện thoại của Trần Tinh Vũ để thêm nàng.
"Tôi có, chỉ là không dùng để gọi thôi, lần sau tôi tới Du Thành, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô." Trần Qua nói.
Hạ Vân Khanh nhìn Trần Qua một cái, nói: "Ông chủ, lời ông nói tôi có hơi không tin."
Trần Qua không có cách nào lấy điện thoại di động ra mở thông tin liên lạc cho Hạ Vân Khanh xem, Hạ Vân Khanh nhìn thấy thì ra đúng là có số của mình.
Hạ Vân Khanh cũng không ngờ "Có nỗi khổ khó nói".
"Được rồi, xem như nể mặt ông, tôi sẽ không so đo, lần sau ông tới Du Thành thì tìm tôi."
Người bên cạnh nói nhỏ: "Ta xin thua một mình cô nàng này, hai người cứ đi chơi đi, tụi tui sẽ không làm kỳ đà cản mũi đâu."
Mọi người lại cười ầm lên.
Hạ Vân Khanh cũng không khách khí, chỉ lườm bọn họ một cái, sau đó quay đầu nói với Trần Qua: "Bọn tôi đi trước, hôm khác nhất định đến ủng hộ."
"Được, hoan nghênh."
Hạ Vân Khanh vung tay, một đám người lục tục ra về.
Hạ Vân Khanh có vẻ ra dáng chị đại, hơi buồn cười.
Tiếng xe nổ máy rời đi, mọi thứ trở lại bình thường.
Chỉ là mọi người trong cửa hàng đều nhìn Trần Qua bằng một ánh mắt khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận