Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 60: Về nhà (length: 8376)

Năm mới sắp đến gần, không khí trên đường phố cũng dần dần bắt đầu có chút hơi hướng Tết.
Rõ ràng nhất là, hai bên đường phố có một số cửa hàng bắt đầu treo đèn lồng đỏ.
Đây là cái Tết đầu tiên Trần Qua đón ở thế giới này, hắn vẫn chưa rõ cái thế giới này coi trọng Lễ hội Mùa Xuân đến mức nào.
Bây giờ nhìn lại, chắc cũng được xem là long trọng.
Dù sao sự kết hợp giữa phong tục nước ngoài và phong tục Nhật Bản cũng chỉ mới hình thành hơn hai mươi năm, còn người Hoa thì tình cảm với Tết đã in sâu vào xương tủy hàng ngàn năm rồi.
Ngoài những cửa hàng treo đèn lồng đỏ, trên phố cũng có vài cửa tiệm nhân dịp Tết đang sửa chữa và sang nhượng.
Đối diện tiệm kịch bản sát "Trăm Biến Nhân Sinh", một cửa hàng đang được sửa sang lại, biển hiệu cũng đã phá dỡ, xem ra là sắp mở cửa tiệm mới rồi.
Trần Qua vừa bước vào cửa tiệm, Tôn Vân và Tôn Lộ đã gọi Trần Qua lại.
"Phốc thử phốc thử."
Hai người phát ra âm thanh lôi kéo, giơ ngón trỏ ra ngoắc ngoắc với Trần Qua.
Trần Qua lại gần một chút, nói: "Sao thế?"
"Có chuyện muốn nói cho ngươi." Tôn Vân nhỏ giọng nói, "Gần đây ta thấy Trương Bác ở quanh đây rồi, ngươi cẩn thận một chút."
Trần Qua cười nói: "Ồ, cám ơn ngươi, ta biết rồi."
Tôn Lộ nói: "Ta còn thấy Vương Duệ đi cùng hắn, thân thiết lắm."
"Cái đó bình thường thôi, dù sao cũng là cộng sự hơn nửa năm mà."
"Dù sao thì ngươi cẩn thận chút đi, lúc ta gặp bọn họ, thần sắc của thằng nhóc Vương Duệ không được bình thường, cảm giác như là bị ta bắt gặp kẻ gian dâm ấy."
"Ha ha ha." Trần Qua bật cười, "Ví von hay đấy, rất có hình ảnh."
"Ngươi còn cười, ta thấy hai người này có vấn đề đấy." Tôn Vân nói.
Trần Qua thấy Tôn Vân và Tôn Lộ ngược lại cũng có vài phần quan tâm mình, trong lòng cũng có chút thay đổi cái nhìn về các nàng.
Sống chung lâu như vậy, thái độ của hai người bọn họ với mình dường như cũng thay đổi rất nhiều.
Mới đầu khi tự mình đến khảo hạch, hai người bọn họ rõ ràng không muốn mình vào làm việc.
Hay là do Nguyễn Tiểu Mỹ giữ mình lại.
Nhưng sau khi thật sự tiếp xúc, tuy hai chị em Tôn Lộ Tôn Vân làm việc có chút lười biếng, nhưng đó cũng là do không có việc gì, đến khi có khách thì biểu hiện của cả hai vẫn rất tốt.
Sau hai tháng như vậy, hai người bọn họ dường như cũng bắt đầu thay đổi cái nhìn về mình, từ khi chấp nhận mình cho đến bây giờ thì gần như ngày nào hai người họ cũng cung cấp cho Trần Qua bội phục hoặc là thương tiếc danh vọng.
Lần này hai người họ thấy Trương Bác và Vương Duệ, thậm chí còn chủ động đứng về phía Trần Qua.
Tuy hai chị em này chịu ảnh hưởng phong cách nước ngoài, nhưng xét đến cùng, các nàng cũng chỉ là những nữ sinh bình thường, bản chất không xấu, chỉ là văn hóa Hàn Quốc xâm nhập quá sâu, để lại dấu ấn trong đầu họ quá lớn.
"Được, ta sẽ chú ý, cảm ơn các ngươi đã nhắc nhở."
.
Trần Qua viết kịch bản mới, rất nhanh thì lại bắt đầu luyện chế hộp giả lập, mỗi kịch bản 300 hộp.
Sau khi luyện chế xong, Tôn Vân thông báo trên nhóm về việc thử nghiệm trò chơi, rất nhiều người hưởng ứng.
Trong nhóm có 300 người, ngoại trừ một số người bận rộn cuối năm ra thì hầu như ai cũng đăng ký muốn đến chơi.
Trong tháng cuối năm này, mỗi ngày ở cửa hàng kịch bản sát đều có ba lượt chơi, sáng trưa tối.
Trần Qua gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Hai bộ kịch bản này đều là dạng trinh thám, tuy không đặc sắc nhưng đối với những người mới chơi thì cũng đủ thú vị.
Đương nhiên, trải nghiệm trò chơi kịch bản sát còn phụ thuộc nhiều vào người chủ trì và những người chơi khác tại hiện trường. Trần Qua với tư cách là người chủ trì, rất giỏi trong việc điều chỉnh cảm xúc và sự chú ý của mọi người. Thêm vào đó, khâu chứng thực manh mối bằng tiền vàng được thực hiện tốt, mọi người đều có trải nghiệm chơi rất tuyệt.
Với những người mới chơi kịch bản sát mà nói, chắc chắn là đang mở ra một Thế Giới Mới, một cách chơi mới.
Sau khi đa số 300 người trong nhóm đã trải nghiệm xong kịch bản mới, họ lại liên tục thúc giục Trần Qua nhanh ra kịch bản mới.
"Trời ơi, chơi ba lần, lần nào cũng có bất ngờ, thích quá đi!"
"Kịch bản sát chơi thật vui!"
"Mau ra kịch bản mới đi, ta còn muốn chơi nữa!"
"Người chủ trì trong tiệm quá tuyệt vời, sao lại không lộ mặt vậy?"
"Cách chơi kịch bản sát này là do người chủ trì trong tiệm nghĩ ra à, chỉ cái trò chơi này thôi, cảm giác trị giá cả trăm triệu á!"
"Tiếc là tiệm không quảng bá, chỉ có những người chúng ta chơi, giờ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, thu phí còn giảm nửa giá, hình như tiệm vẫn đang bị lỗ."
"Ngàn vạn lần đừng sập tiệm nha!"
"Yên tâm đi, loại tiệm này không thể sập được, nhất định sẽ có càng ngày càng nhiều người thích đến chơi."
"Năm nay hết thời gian rồi, hi vọng sang năm có kịch bản mới!"
Trần Qua mỗi ngày đương nhiên cũng kiếm được không ít danh vọng.
Bất quá cũng sắp hết năm, cửa tiệm cũng cần sửa sang lại một phen, cho nên việc thử nghiệm kinh doanh kịch bản sát cũng tạm dừng vào cuối năm.
Trong dịp Tết Trần Qua cũng có hơn nửa tháng nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút rồi.
Nhưng Tiểu Quất nhà Trần Qua thì không tiện mang về, Trần Qua đành phải tìm Nguyễn Tiểu Mỹ, nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc.
Nguyễn Tiểu Mỹ đồng ý, đem Tiểu Quất về nhà mình.
.
.
Quê của Trần Qua, ở ngoại ô Hàng Thành.
Mặc dù Trần Qua đã mua nhà ở nội thành cho cha mẹ, nhưng dịp Tết thì cả nhà vẫn về quê ăn Tết, dù sao trong nội thành cũng chẳng ai quen biết, Tết mất đi ý nghĩa.
Trần Qua sáng sớm đã lái xe về quê.
Những năm trước, việc Trần Tinh Vũ khi nào về nhà ăn Tết là đề tài mà bà con trong làng quan tâm nhất, mọi người đều mong chờ được gặp mặt ngôi sao lớn này.
Nhà Trần Qua cũng vô cùng náo nhiệt, bạn bè thân thích hàng xóm đến liên tục.
Có điều năm nay, khi Trần Qua về nhà, chỉ có cha mẹ và chú út đang quan tâm đến sự trở về của hắn.
Xuống tàu, bên ngoài nhà ga, cha Trần Hải Long dẫn theo em họ Trần Tĩnh đến đón Trần Qua.
"Anh!"
Trần Tĩnh vóc người nhỏ nhắn nhún nhảy, vẫy tay nhiệt tình từ xa.
"Đến từ Trần Hải Long danh vọng + 1."
"Đến từ Trần Tĩnh danh vọng + 1."
Đều là lục sắc tâm đau.
Trong bệnh viện, ngoài cha mẹ ra thì Trần Qua gặp Trần Tĩnh nhiều nhất.
Trần Tĩnh nhỏ hơn mình hai tuổi, cả hai đều là con một, từ nhỏ đã chơi với nhau, tuy là anh em họ nhưng thực sự không khác gì anh em ruột thịt.
Năm nay Trần Tĩnh 23 tuổi, học thiết kế quảng cáo ở đại học. Cô vốn đang thực tập ở một công ty quảng cáo tại Tế Châu, nhưng vì chuyện của Trần Tinh Vũ nên dứt khoát từ chức, lên kinh đô tìm việc.
Tuy nhiên năng lực của Trần Tĩnh cũng không tệ, cô vào được một công ty quảng cáo khá tốt, dù vị trí vẫn còn thấp nhưng cô rất hài lòng vì có thể thường xuyên đến bệnh viện thăm Trần Qua.
Sau khi Trần Qua xuyên không, nằm viện ba tháng, tiếp xúc với Trần Tĩnh rất nhiều nên tình cảm giữa cả hai cũng có thể xem là sâu sắc nhất trong số những người thân.
Đương nhiên, Trần Qua cũng biết rằng Trần Tinh Vũ và Trần Tĩnh vốn cũng rất tốt với nhau.
Trần Qua nhìn Trần Tĩnh một cái, nói: "Công ty của các ngươi nghỉ sớm vậy sao?"
"Năm nay anh về ăn Tết, em đương nhiên phải về sớm hơn một chút rồi." Trần Tĩnh hoạt bát nói.
Trần Qua biết, mười phần thì hết tám chín là Trần Tĩnh đã xin nghỉ phép thêm mấy ngày.
"Vậy thì cảm ơn tiểu muội nhiều."
"Ôi chao, em mới 22, gọi gì tiểu muội, làm em già đi, phải gọi là muội muội á!"
"Ha ha."
Trần Hải Long nói: "Thôi, về nhà thôi, mẹ ngươi ở nhà làm cho ngươi nhiều món ngon đấy."
Trần Qua vốn rất thích món ăn mẹ Thạch Tuệ nấu, đã mấy tháng không ăn, Trần Qua cũng có chút nhớ nhung. Nghe Trần Hải Long nói vậy, hắn lập tức mở cửa xe, nói: "Vậy mau về thôi, ta không chờ được nữa rồi."
===========================
Bạn cần đăng nhập để bình luận