Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 160: Dễ thương thư fan (length: 7950)

Trần Qua dạo này gõ chữ quá nhiều, chi nhiều hơn thu, thân thể hao tổn nên đã sớm đi ngủ.
Đối với kết quả cuối cùng, Trần Qua ngược lại không để ý lắm.
Thứ nhất là Trần Qua quá mệt mỏi, sách mới của Trần Qua còn 20 ngày nữa mới hết hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thân thể hắn có thể không chịu nổi.
Thứ hai, Trần Qua cũng cảm thấy kiểu để độc giả điên cuồng khen thưởng không phải chuyện hay. Hắn đã có rất nhiều tiền, mà độc giả, nhiều người trong số họ có thể là học sinh, bọn họ rất dễ bốc đồng mà dùng tiền sinh hoạt vào việc thưởng.
Những điều này ở khu bình luận sách, Trần Qua đã thấy không ít người nói vậy.
Đối với những người thích đọc sách mà nói, việc họ thích tác giả cũng không khác nhiều so với mấy cô bé tuổi teen chạy theo thần tượng.
Trần Qua thấy mọi người trả tiền đọc sách là được, chứ việc khen thưởng này, hắn thực sự không tiện nhận.
Cho nên Trần Qua tối hôm qua lúc Tầm Mật Tặc 《Kinh sợ chưa chợp mắt》 đến thời khắc cuối cùng, không tranh cãi gì nữa, chỉ là vẫn có độc giả tận sức duy trì 《Quỷ Xuy Đăng》 của Trần Qua.
Những điều này, đến sáng hôm sau Trần Qua mới biết rõ.
Đương nhiên, điều chói mắt nhất là hơn ba vạn tiền thưởng của Phong Khinh Ngữ.
Vào thời khắc cuối, Phong Khinh Ngữ khen thưởng đã khiến 《Quỷ Xuy Đăng》 của Trần Qua mạnh mẽ áp đảo 《Kinh sợ chưa chợp mắt》, vững vàng vị trí thứ nhất.
Và cũng nhờ tiền thưởng của Phong Khinh Ngữ mà 《Quỷ Xuy Đăng》 trở thành cuốn sách đầu tiên của giới văn đàn mạng phá kỷ lục 2 vạn độ hot trong thời kỳ sách mới.
Sau khi thấy vậy, Trần Qua đã nhắn tin cho Phong Khinh Ngữ: "Không phải ngươi nói sẽ không giúp ta sao? Sao cuối cùng vẫn thưởng vậy?"
"Ha ha, tỉnh rồi à? Ngươi đúng là ngủ giỏi đấy." Hạ Vân Khanh dường như có điểm chú ý rất đặc biệt, "Tối qua ta ngủ muộn hơn ngươi mà cũng dậy lâu rồi, xem ra ngươi đúng là yếu rồi."
Trần Qua: "..."
"Ta đã nói là không giúp ngươi mà, nhưng ta lại giúp Tầm Mật Tặc, số tiền ta thưởng cho ngươi cũng gần bằng cho hắn đó thôi, thật ra chênh lệch cuối cùng ngươi nhiều hơn hắn 4000 độ hot, đoán là số chênh thật."
Trần Qua hỏi: "Ngươi thưởng cho hắn nhiều như vậy à?"
"Ha ha, cũng không nhiều, bất quá hắn tự trả lại cho ta rồi, coi như ta không tiêu tiền ở đó."
Trần Qua không biết chuyện của Phong Khinh Ngữ bên đó, nhưng nếu nàng đã nói vậy thì Trần Qua cũng không hỏi thêm gì.
"Ở chỗ hắn không tốn tiền, nhưng ở chỗ ta thì lại mất tiền." Trần Qua nói.
"Ha ha, ngươi muốn trả tiền lại cho ta cũng được mà." Hạ Vân Khanh nói.
"Ừm... Coi như ta chưa nói gì."
Nếu là người khác nói với Trần Qua những lời như vậy, Trần Qua có lẽ sẽ thật sự trả lại, nhưng là lời của Hạ Vân Khanh, thì coi như bỏ qua.
Người này đúng là có tiền.
Đối với học sinh mà nói, 100 đồng cũng đã là nhiều, nhưng đối với Hạ Vân Khanh mà nói, hơn ba vạn tiền thưởng, có lẽ cũng chỉ như 10 đồng đối với học sinh, thậm chí còn không tới.
Cho nên đối với tiền thưởng của Hạ Vân Khanh, Trần Qua không có chút cảm giác tội lỗi nào.
"Nếu ta trả tiền lại cho ngươi, chẳng phải ta đang mượn tay ngươi để cọ nhiệt độ cho mình à?" Trần Qua cười nói.
Hạ Vân Khanh: "Ồ, lý do này của ngươi thật là hay! 【 vỗ tay 】"
Thực ra Hạ Vân Khanh sợ Trần Qua cũng như Tầm Mật Tặc, khẩu xà tâm phật.
Lúc này, nếu Trần Qua lập tức trả lại tiền của mình, nói thêm mấy lời lấy lòng thì thật ra sẽ khiến Hạ Vân Khanh cảm thấy hắn muốn mình khen thưởng nhiều hơn.
Tầm Mật Tặc không ngờ rằng bản thân căn bản không phải fan của hắn, coi như là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Biểu hiện của Trần Qua khiến Hạ Vân Khanh rất hài lòng.
Hắn có vẻ không cố ý lấy lòng mình, nhưng những ý tốt của mình thì hắn đều chấp nhận, dù sao truyện của hắn viết rất hay, không tính là vô công thụ lộc rồi.
Nhưng Trần Qua là người rất nguyên tắc, hắn dường như không hề lộ ra cảm giác thân mật đặc biệt gì với mình, dường như đến bạn bè cũng không tính, chỉ là quan hệ tác giả và fan đọc sách mà thôi.
"Ngươi có vẻ không nhiệt tình với ta lắm nhỉ." Hạ Vân Khanh nói.
Trần Qua thấy buồn cười: "Vậy phải nhiệt tình thế nào?"
"Ta đây còn đang cổ vũ ngươi đó, đổi thành người bình thường, đã sớm ân cần hỏi han, thậm chí còn hỏi ta muốn xem gì, họ sẽ viết theo, còn ngươi thì không."
Trần Qua nói: "Nội dung sau viết thế nào thì đã quyết định rồi, không phải ngươi muốn thế nào thì ta viết theo thế đó."
Hạ Vân Khanh sững sờ, nói: "Nội dung cốt truyện sau ngươi cũng đã nghĩ xong rồi à?"
"Cũng không hẳn là ta nghĩ xong, chỉ là nó đều ở trong đầu cả rồi."
"Vậy ngươi dựa theo ý tưởng của ta thêm một vai vào có được không?"
Trần Qua nói: "Nội dung truyện của ta đều đã nghĩ xong, cứ thêm một cách gượng ép thì sẽ làm mất tính toàn vẹn, có khi lúc đó viết ra nội dung ngươi muốn thì mọi người lại chửi thì sao."
Hạ Vân Khanh cười nói: "Ta cũng không thực sự muốn vậy, chỉ là hỏi chút thôi, xem ra ngươi sẽ không thêm vào rồi, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng ngươi cũng không chủ động trò chuyện với ta, dường như lần nào cũng là ta tìm ngươi, đến cả ID chim cánh cụt đều là ta chủ động xin kết bạn, ngươi cho ta cảm giác lạnh nhạt."
Trần Qua: "..."
"Bị ta nói trúng à? Hay là ngươi lẹo cái?"
"Không phải, ta chỉ là một người viết truyện mạng thôi, dường như không có chủ đề nào khác để nói với ngươi, nếu ngươi muốn nói gì, ta có thể trò chuyện một lát, nhưng cũng sẽ không quá lâu, dù sao ta cũng rất bận."
"Cặn bã nam!"
Trần Qua: "..."
"Viết nhiều truyện như vậy, ngươi thật không sợ ta chạy mất?"
"Không sợ, truyện của bọn họ không hay bằng ta."
"Ha ha, ngươi thật tự tin."
"Chủ yếu là tác phẩm hay, cho nên có lòng tự tin."
"Ngươi giỏi 【 ngón tay cái 】!"
Tuy lời của Trần Qua rất đáng ăn đòn, nhưng bây giờ với tài năng của hắn, nói ra cũng không có gì sai cả.
Nếu là người khác thì đã là khoác lác phổ tin rồi, nhưng những lời này từ miệng Trần Qua nói ra lại rất hợp lý!
"Ta có thể không thưởng cho ngươi, ngươi sợ không?"
"Hôm qua ta đã đăng một chương rồi, ta không khuyến khích mọi người thưởng."
Hạ Vân Khanh: "..."
"Cặn bã nam! Ngươi như vậy sớm muộn gì cũng mất ta!"
"Là bản thân mình không đi chứ không phải không giữ được."
Hạ Vân Khanh: "Được thôi, vừa mở miệng ra đã thành văn chương rồi, ngươi thắng rồi!"
Trần Qua không trả lời, hắn thậm chí cảm thấy hôm nay mình nói chuyện với Hạ Vân Khanh quá nhiều rồi. Giữa tác giả và fan truyện thì chỉ nên duy trì mối quan hệ tác giả và fan truyện bình thường là được, những chủ đề khác thì ít bàn tới thôi.
Trên trái đất, Trần Qua đã từng nghe đến vài câu chuyện bi ai giữa một vài đại thần và fan hâm mộ.
Trần Qua không muốn đi theo vết xe đổ đó.
Nhưng Trần Qua cũng không quá lo lắng, Hạ Vân Khanh này cũng giống Nguyễn Tiểu Mỹ, là tiểu thư nhà giàu, chắc sẽ không có ý gì với mình đâu, bây giờ nàng có hứng thú nói chuyện phiếm với mình như vậy có lẽ là do thấy mới lạ.
Chờ một thời gian, nàng sẽ trở nên lãnh đạm thôi.
Nếu một ngày Trần Qua cảm thấy nàng có ý mập mờ gì với mình, Trần Qua sẽ kể chuyện mình bị hủy dung cho nàng nghe.
Nhưng hiện tại người ta không hỏi, cũng không tỏ ý gì khác, Trần Qua cũng sẽ không chủ động nói.
Đương nhiên, dù thế nào thì Trần Qua vẫn tràn đầy cảm kích đối với Hạ Vân Khanh.
Một người sẵn sàng khen thưởng nhiều tiền cho mình, sẵn sàng vì mình đi đấu với fan của "Bộ sách võ thuật", nghĩ sao thì cũng thấy thật đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận