Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 115: Sau này ngươi chính là anh ta (length: 7793)

Vừa mới đến đầu đường, mọi người còn chưa tản hết, thì lúc này, mọi người phát hiện có xe đi vào.
Đó là một chiếc xe 9 chỗ.
Ai cũng biết rõ, ở đây không được phép lái xe vào, cửa đều có những trụ đá lớn chặn lại.
Thế nhưng chiếc xe lớn này lại cứ thế lái vào.
Mọi người đều tò mò nhìn chiếc xe, mà chiếc xe dường như cũng không ngờ đầu đường tối nay lại loạn như vậy, cũng dừng lại ở chỗ cách đó không xa.
Vừa dừng lại, lập tức có người la lên.
"Tống Thế Huân tới!"
Tất cả đều ngẩn người.
"Tống Thế Huân tới?"
"Thật sự là Tống Thế Huân à?"
Vô số người vây lại, không ít người còn có chút ngại ngùng đứng lên.
Nếu như Tống Thế Huân tới, chẳng phải họ đã uổng công chen lấn sao?
Mọi người vây lại, nhìn về phía chiếc xe, những người tinh mắt phát hiện, bên trong ngồi rất nhiều người, nhưng không có Tống Thế Huân.
"Không phải Tống Thế Huân."
"Tống Thế Huân không ở ngay giữa!"
"A, vậy không phải là khách mời trong « Minh Tinh Đại Trinh Thám » sao?"
"Thân Tuyết, Thân Tuyết ở trong!"
"Thấy rồi, là khách mời của chương trình « Minh Tinh Đại Trinh Thám » đó."
"Viên Dã! !"
"Tối nay đổi người rồi?"
"Tạm thời kéo đến cứu vãn tình thế."
"Chủ quán đóng cửa rồi mới đến sao?"
Mọi người vây quanh chiếc xe bắt đầu ồn ào bàn tán, rồi lại cầm điện thoại lên chụp ảnh.
« Minh Tinh Đại Trinh Thám » mới phát sóng hai ngày, độ nóng vẫn còn, mà nơi đây lại là địa bàn Giang Ninh, những người này đều là người trẻ tuổi, cho nên người xem qua « Minh Tinh Đại Trinh Thám » không ít, nhận ra Viên Dã bọn họ cũng không phải là ít.
Mặc dù mấy người họ cộng lại, có thể không nổi tiếng bằng Tống Thế Huân, nhưng dù gì mọi người cũng nhận ra, xem như là tiểu minh tinh, mọi người tận mắt thấy, cũng tự nhiên sẽ nhìn lâu hơn một chút.
Đang lúc mọi người nghĩ vậy, lúc này những người của « Minh Tinh Đại Trinh Thám » đến đây, chắc chắn là Trương Bác mời đến cứu nguy.
Trong lúc nhất thời, họ căn bản không nghĩ đến việc chương trình này có quan hệ gì với cửa hàng kịch bản sát Bách Biến nhân sinh.
Bất quá chiếc xe cứ chầm chậm tiến về phía trước, ở trước cửa hàng Tử Bất Ngữ cũng không dừng lại, mọi người bắt đầu cảm giác mình nghĩ sai rồi.
Chỉ thấy chiếc xe bánh mì kia chậm rãi lái vào, đoàn người cũng đi theo xe về phía trước, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe đó.
Một khoảng cách ngắn chưa đến 100 mét, xe lại chạy mất mấy phút.
Cuối cùng xe dừng lại.
Ánh mắt của mọi người cũng từ trên xe bắt đầu dời đi, mọi người đồng loạt ngước đầu nhìn cửa hàng xe dừng lại.
Cửa hàng kịch bản sát Bách Biến nhân sinh.
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, thì ra người trên xe là đến cửa hàng kịch bản sát Bách Biến nhân sinh.
Viên Dã và những người khác ngồi trên xe, thấy bên ngoài nhiều người như vậy, cũng giật mình không nhỏ.
Họ đâu phải là minh tinh nổi tiếng, còn chưa bao giờ trải nghiệm cảnh ra đường bị người vây xem thế này.
"Tình huống gì vậy, sao nhiều người vậy?"
"Xung quanh còn giống như có phóng viên nữa."
"Chương trình của chúng ta mới phát sóng thôi, giờ đã nổi tiếng vậy rồi à?"
"Trời ơi, ta ra ngoài còn chưa kịp sửa soạn gì mà."
"Nhiều người quá, có hơi quá đáng."
"Sao ta có chút không tin những người này đến vì chúng ta."
"Có lẽ « Minh Tinh Đại Trinh Thám » ở Giang Ninh được yêu thích hơn những nơi khác cũng nên."
"Nhưng sao họ biết chúng ta đến?"
Mọi người vừa tò mò, vừa đến đích.
Cửa xe mở ra, Viên Dã và những người khác lần lượt bước xuống xe.
Những người bên ngoài thấy Viên Dã và những người khác, ngược lại cũng thật phấn khích, thi nhau vẫy tay chụp ảnh.
Viên Dã và những người khác cũng vô cùng lịch sự, hướng về phía mọi người vẫy tay cảm ơn, vừa bắt tay vừa tiến đến cửa hàng kịch bản sát Bách Biến nhân sinh, cúi chào cảm ơn mọi người, cuối cùng mới đi vào trong tiệm.
"Ra dáng minh tinh thân thiện ghê."
"Đúng vậy, ngoài đời thấy họ cũng rất bảnh trai, rất xinh."
"Ừ, không hề chảnh chọe gì cả."
"Không thấy được Tống Thế Huân nhưng thấy được nhiều minh tinh thân thiện, coi như bù lại chút tiếc nuối."
"Nhìn thế mới thấy, cửa hàng kịch bản sát Bách Biến nhân sinh này đáng tin hơn, âm thầm mời được nhiều minh tinh như vậy, còn cửa hàng Tử Bất Ngữ kia, làm lố quá."
"Ta cũng thấy vậy, vẫn là cửa hàng này đáng tin, còn cửa hàng Tử Bất Ngữ kia, thật là rác rưởi."
...
Ngoài cửa tiệm, đám đông vây xem xôn xao bàn tán, còn bên trong cửa hàng, ngoại trừ Trần Qua ra thì tất cả mọi người, đột nhiên thấy mấy minh tinh như vậy, cũng đều trợn tròn mắt.
Viên Dã vừa vào cửa đã liếc Trần Qua trong góc một cái, nhưng không dừng lại, hắn mang theo mấy minh tinh khác, tiến lên hỏi Tôn Vân Tôn Lộ: "Xin hỏi ông chủ Trần ở đây không?"
Tôn Vân Tôn Lộ hai người có chút há hốc mồm, hai nàng nhìn Viên Dã, Thân Tuyết và những người khác một chút, liền vội gật đầu.
"Có, có." Tôn Vân chỉ phía sau, "Anh ấy ở đó."
Viên Dã lập tức tươi cười đi về phía Trần Qua.
"Ông chủ Trần, chào anh, tôi là Viên Dã, chúng tôi là khách mời của « Minh Tinh Đại Trinh Thám », chắc anh biết chúng tôi."
Trần Qua trong đầu nghĩ đến Viên Dã hai ngày trước nói với mình rằng biết diễn kịch, còn bảo mình chờ xem, không ngờ hắn lại cho mình một màn này.
Trần Qua cũng đứng lên, nói: "Nhận ra, ...mọi người... ngồi đi."
Thân Tuyết lập tức niềm nở, nắm tay Trần Qua: "Ông chủ Trần, chuyện của chương trình, chúng tôi đều nghe nói, chúng tôi đặc biệt cảm ơn anh."
"Đúng, anh là ân nhân của chúng tôi đó." Đông Thế Vũ nói.
Đinh Trọng Hoa cũng nói: "Tối nay chúng tôi mời khách, xin anh và mọi người trong tiệm đi ăn cơm được không?"
Trần Qua nói: "Không cần khách khí vậy đâu, các người hoàn thành tốt chương trình là tôi phải cảm ơn các người rồi."
"Đâu dám." Viên Dã nói, "Tôi Viên Dã xin nói, sau này nếu tôi Viên Dã mà nổi tiếng, thì anh Trần đây chính là đại ân nhân của tôi, anh có chuyện gì cứ dặn tôi một tiếng là được, sau này anh chính là anh em ruột của tôi."
Mọi người thấy Viên Dã "tỏ lòng trung thành" thiết lập quan hệ, rất sợ bị bỏ lại mất nguồn tài nguyên của chương trình, liền thi nhau bày tỏ trung thành.
"Chúng ta cũng vậy mà, anh Trần."
"Đúng, chúng ta cũng không ngờ, chúng ta đến đây, ngoài cửa lại có nhiều người đến đón tiếp vậy, thật là vinh hạnh, tất cả những điều này đều là ông chủ Trần anh cho chúng tôi cơ hội."
Mọi người nghe Đinh Trọng Hoa nhầm những người bên ngoài là fan chào đón họ, cũng thấy hơi buồn cười, nhưng người ta nói đang rất cảm xúc, mọi người cũng không tiện giải thích.
Tất cả đều bày tỏ cảm tạ với Trần Qua, thậm chí bày tỏ trung thành, Trần Qua ngược lại có chút ngại ngùng.
Cái này rõ ràng đều là do Viên Dã giở trò, lúc này Viên Dã nhìn Trần Qua, trong mắt còn mang theo nụ cười châm biếm.
"Vậy sau này chúng tôi cũng gọi anh là anh Trần nhé." Viên Dã nói.
Lần này Tôn Lộ nhịn không được bật cười.
Viên Dã giả vờ không hiểu nhìn Tôn Lộ.
"Ông chủ ta tên là Trần Qua."
Tôn Vân giải thích: "Thính Đông Trần, sa mạc Qua, cho nên mọi người gọi ông chủ của chúng tôi là Trần Qua không vấn đề gì đâu, chúng tôi cũng gọi anh ấy như vậy."
Mọi người nghe một chút, hóa ra ông chủ Trần tên là Trần Qua, thế là đều cười ồ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận