Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 83: Đem cửa hàng này bảng hiệu đập! (length: 8029)

Trương Bác ngay trước mặt mọi người ép Trần Qua lên tiếng, rõ ràng là Trương Bác bị tình cảnh trước mắt và đám đông thổi phồng làm cho ngất ngây rồi.
Trương Bác muốn xem, đối với một buổi lễ khai trương rực rỡ của mình như vậy, Trần Qua có gì hay để nói.
Tiện thể cũng để cho Nguyễn Tiểu Mỹ thấy, cái Trần Qua mà nàng coi trọng có gì hay!
Đối mặt với sự khiêu khích của Trương Bác, Trần Qua ôm Tiểu Quất trong ngực, bước những bước lớn đi lên phía trước.
Lâm Tư lần đầu tiên rời khỏi phía sau Nguyễn Tiểu Mỹ, đi theo sau lưng Trần Qua.
Chu Hải Nguyên cũng ưỡn ngực lên.
Trần Qua ở phía trước, Lâm Tư và Chu Hải Nguyên một trái một phải phía sau Trần Qua, ba người nhịp bước kiên định bước tới, Lâm Tư và Chu Hải Nguyên đều là cao thủ võ thuật, trên người mang theo khí thế, còn Trần Qua tuy khí thế không mạnh bằng, nhưng dáng người lại rất ưu mỹ, mang khẩu trang, trông rất thần bí.
Nhất là Trần Qua ôm một con mèo tam thể, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, hơi có chút phong thái của những cao thủ tuyệt thế trong phim điện ảnh.
Những người hai bên đường sau khi nhìn thấy cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.
"Đây là ông chủ của quán kịch bản giết đối diện kia sao?"
"Hình như đúng đó, nhìn rất tuấn tú."
"Mang khẩu trang, không thấy rõ mặt mũi, nhưng vóc dáng thật chuẩn."
"Nhìn ba người bọn họ kìa, dáng đi và khí thế cũng ghê đó chứ."
"Có chút cảm giác của người mẫu."
"Cái người đeo khẩu trang kia có phong cách ghê."
...
Trần Qua đi đến đối diện Trương Bác, Trương Bác chỉ tay vào tấm bảng hiệu của mình.
"Thế nào, cũng được chứ? Còn phải cảm ơn ngươi đã cho ta ý tưởng thiết kế đấy."
Lời nói của Trương Bác rõ ràng là cố tình chọc tức Trần Qua.
Trần Qua ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa tiệm của Trương Bác.
"Hơi chói mắt." Trần Qua nói.
Trương Bác cười phá lên, càng thấy Trần Qua khó chịu, hắn lại càng vui vẻ.
"Chói mắt sao? Vậy thì chịu thôi, ngày nào ngươi tới con đường này đều phải thấy nó thôi."
Trần Qua nói: "Ta không muốn nhìn."
"Ha ha ha, ngươi không muốn nhìn? Vậy sau này ngươi đi qua đoạn đường này chỉ có thể nhắm mắt mà đi thôi."
"Ta không thích nhắm mắt." Trần Qua nói.
Trương Bác cười khẩy: "Vậy thì chỉ có thể đi đường vòng thôi."
"Ta không muốn đi đường vòng." Trần Qua lạnh lùng nói.
Trương Bác đánh giá Trần Qua một chút, cười nói: "Cũng phải, thân thể ngươi thế này, đi vòng một quãng sẽ mệt chết mất..."
Nói xong Trương Bác cầm lấy micro, hướng về phía mọi người nói: "Mọi người có lẽ chưa biết, cái Trần Qua này, từng bị lửa thiêu, cả mặt đều là sẹo, từng có lần ở nhà ma làm người ta sợ khóc thét đấy, sau này mọi người nhớ quan tâm đến việc làm ăn của nhà hắn, dù sao cũng phải quan tâm người tàn tật chứ sao."
Trương Bác ngay trước mặt mọi người vạch trần vết sẹo của Trần Qua, nói là để mọi người ủng hộ Bách Biến nhân sinh, nhưng thực chất lại khiến Trần Qua trở nên đáng sợ hơn, lời này đúng là lời phản ý.
Những người xung quanh, ban đầu còn tưởng rằng Trương Bác và quán kịch bản giết đối diện là bạn bè, nhưng bây giờ thì mọi người đã hiểu, hai nhà này đúng là không đội trời chung!
"Thằng phú nhị đại này, ăn nói chẳng ra gì."
"Không ngờ người kia lại bị hủy mặt, tiếc thật."
"Đúng đó, không hủy dung chắc chắn là một đại soái ca."
"Thằng phú nhị đại này cũng quá đáng, sao phải nói những điều này trước mặt mọi người chứ."
"Sau này không tới cái tiệm này nữa, tới Bách Biến nhân sinh vậy."
"Tôi cũng nghĩ vậy, thằng phú nhị đại này thật vô đạo đức."
...
Những người xung quanh cũng rất khó chịu với sự độc ác của Trương Bác, nhưng Trương Bác cũng không để ý, dù sao việc làm ăn của cửa tiệm cũng không dựa vào những người này, cái hắn muốn là giờ phút này làm nhục Trần Qua để hả hê!
Lâm Tư và Chu Hải Nguyên nghe Trương Bác nói vậy thì không nhịn được nữa, đồng thời bước lên phía trước một bước.
Trần Qua đưa tay ngăn họ lại.
Đánh người là sai.
Nhưng không có nghĩa là, Trần Qua sẽ cứ để yên cho cái tên Trương Bác này chà đạp.
Trần Qua nói với Trương Bác: "Ta sẽ không nhắm mắt, cũng không đi đường vòng, lại càng không muốn nhìn thấy cái bảng hiệu này của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?"
Trương Bác cười nói: "Ngươi có thể làm gì? Nếu như ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ cân nhắc việc đổi tên."
Trần Qua cười lạnh một tiếng, hướng về phía sau lưng hai người hô: "Chu Hải Nguyên, Lâm Tư!" Lâm Tư và Chu Hải Nguyên trong lòng đã sớm có một bụng lửa, nghe Trần Qua gọi liền lập tức lớn tiếng nói: "Dạ có!"
"Giúp ta đập bảng hiệu cửa hàng này!"
Chu Hải Nguyên và Lâm Tư nghe thấy lời Trần Qua nói, hai người trong mắt chợt lóe lên vẻ hưng phấn.
"Vâng!"
Hai người vốn là sư huynh muội ở trường võ, đã sớm quen ý nhau, hai người liếc nhìn bảng hiệu, vừa liếc nhìn cây cột đá Vũ Sư, hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu ý gật gật đầu.
Tiếp đó, chỉ thấy Lâm Tư và Chu Hải Nguyên một trái một phải, từ bên cạnh Trần Qua xông lên, hai người một trái một phải, bật người lên cây cột Vũ Sư, sau đó nhảy mấy bước, hai người đạp lên đỉnh cây cột.
Cuối cùng, hai người cùng đồng thời đạp chân, tung một cước đá vào phần dưới bảng hiệu Tử Bất Ngữ kịch bản giết.
Cái bảng hiệu này được cố định rất chắc chắn, không ngờ dưới sức hợp lực của Chu Hải Nguyên và Lâm Tư, "Rào" một tiếng, nghiêng hẳn sang một bên, từ trên biển hiệu cao hơn ba mét rơi xuống.
Đám người ở cửa tiệm hốt hoảng tránh né.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bịch" vang lên, tấm biển hiệu Tử Bất Ngữ kịch bản giết của Trương Bác rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Còn Lâm Tư và Chu Hải Nguyên thì thân thủ nhanh nhẹn, trên không trung còn xoay nửa vòng, mới vững vàng đáp xuống đất.
Chu Hải Nguyên động tác nhanh mạnh, Lâm Tư động tác nhẹ nhàng, một cương một nhu, từ dưới lên trên... đã hạ được cái bảng hiệu xuống, xem còn đã mắt và gây chấn động hơn cả phim ảnh.
Những người xung quanh thậm chí có không ít người còn reo hò.
"Hay lắm!"
"Oa!"
"Đẹp trai!"
"Má ơi!"
=? =? (●● ) Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, hiện trường hoàn toàn im phăng phắc.
Trần Qua nhìn Trương Bác đang kinh hãi, nói: "Trương Bác, đây chính là lựa chọn của ta, ta chọn đập bảng hiệu của ngươi!"
Vừa nãy tấm biển hiệu rơi xuống, suýt chút nữa thì đập trúng Trương Bác, Chu Hải Nguyên và Lâm Tư Trương Bác cũng nhận ra, biết bọn họ học võ, nhưng căn bản không ngờ hai người bọn họ động tay lại kinh khủng đến vậy, trực tiếp sợ đến ngây người.
Nghe Trần Qua gọi mình, Trương Bác mới trấn tĩnh tinh thần, mắng: "Trần Qua, ngươi dám đập bảng hiệu của ta! Hôm nay ở đây đều là huynh đệ của ta, ngươi chán sống rồi!"
Trần Qua nhìn xung quanh, không thấy một ai lên tiếng, những người kia đều là bạn nhậu của Trương Bác, đến khi có chuyện có thể sẽ không có ai dám ra mặt.
Chỉ có tòa báo và các phóng viên đài truyền hình là hưng phấn không thôi, ra sức chụp ảnh, những tin nóng kiểu này họ có thể thoải mái đưa tin.
Chu Hải Nguyên và Lâm Tư vừa nãy tuy làm một màn chấn động, nhưng các phóng viên lại càng có hứng thú với Trần Qua.
Xem ra Trần Qua thế nào cũng là "lão đại" của hai người bọn họ, Trần Qua là ai, họ hiển nhiên lại càng tò mò hơn.
Trương Bác thấy xung quanh mình không ai dám đứng ra, hơn nữa hắn cũng từng bị Trần Qua hung hăng đè bẹp rồi, cho nên mặc dù thấy Trần Qua rất yếu đuối, bây giờ Trương Bác cũng không dám có bất kỳ hành động quá khích nào.
"Báo cảnh sát! Báo nhanh lên!"
Trương Bác hét với Vương Duệ ở bên cạnh, người cũng đang sợ hãi.
Vương Duệ phản ứng lại, vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi điện báo cảnh sát.
Những người xung quanh tụ tập ngày càng đông, Vũ Sư xem cũng hay đấy, nhưng làm sao mà đẹp bằng việc Trần Qua vừa đập bảng hiệu của người khác, có nhiều người thậm chí còn có khách trong cửa tiệm cũng không để ý tới, trực tiếp chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận