Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 397: Bức Vua thoái vị (length: 7353)

Trần Qua không ngờ, mình và cái tên Park Min-ho này còn có thể gặp lại.
Vậy mà lúc này đây, Park Min-ho trong phòng nghỉ không chỉ có một mình hắn, bên trong còn có nhiều người nữa, đều là minh tinh Hàn Quốc.
Đều là những minh tinh Hàn Quốc đến tham gia song ca Xuân Vãn.
Những người này vị thế cũng không thấp, tuy không có ai hát đơn ca, nhưng có hai cặp ca sĩ song ca Hàn Quốc ở bên trong.
Tổng cộng có 6 ca sĩ Hàn Quốc, cùng hơn mười phiên dịch, người đại diện, trợ lý các loại, phòng nghỉ chật ních người.
Bọn họ cũng đều đến diễn tập, nhưng vì còn sớm, nên tụ tập tán gẫu ở đây.
Con mập dẫn Trần Qua vào, đám người này cũng không để ý, vẫn ở chỗ cũ trò chuyện, con mập dẫn Trần Qua vào, nghênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Ngươi dọn dẹp rác ở đây đi."
Trần Qua lúc này mới hiểu ra, thì ra con mập này bắt mình đến quét dọn vệ sinh!
Nhưng vấn đề là, mình ăn mặc cũng không giống người quét dọn a.
Con mập hiển nhiên biết rõ điều đó, nhưng vẫn bắt mình đi dọn dẹp vệ sinh cho bọn họ, là vì trong xương tủy nó đã cảm thấy bọn họ là đoàn minh tinh Hàn Quốc, cao quý hơn người bình thường, cho dù là Xuân Vãn, kêu một nhân viên công tác tới dọn dẹp rác cũng rất hợp lý.
Có lẽ đám người này ở những nơi khác thì càng ngông cuồng hơn.
Tổ chương trình Xuân Vãn cho bọn họ phòng nghỉ, đương nhiên sẽ không quét dọn trước, ở đây bọn họ bày rất nhiều đồ ăn vặt thức uống cùng vỏ trái cây các thứ, đều là rác do bọn họ thải ra sau khi vào đây.
Trần Qua nhìn một lượt, đối với phẩm chất của đám người này, cũng như thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của họ vô cùng bất mãn.
Giở trò ngôi sao lớn đến tận sân khấu Xuân Vãn, vậy thì đến mấy đài khác thì những người này chẳng phải coi mình là ông trời con sao!
Đám minh tinh nước ngoài này, vừa đến Hoa Điều, liền cảm thấy mình tài giỏi hơn người, hiện tượng này không phải một hai ngày rồi, không chỉ có minh tinh Hàn Quốc, cả đám minh tinh nước Mân, hay Âu Mỹ cũng vậy.
Nhưng theo Trần Qua, chuyện này sẽ là lần cuối bọn chúng nháo nhào trên Xuân Vãn rồi!
Sau khi Trần Qua vào, đám người kia căn bản không để ý đến Trần Qua, vẫn cười nói tiếp, bọn họ đều nói tiếng Hàn, cho rằng Trần Qua không hiểu, nên không chút kiêng dè.
Nhưng bọn họ không biết, ngay hai ngày trước, Trần Qua đã cùng hệ thống, học được tiếng Hàn, tuy chỉ là sơ cấp, nhưng cũng nghe được bọn họ đang nói về chuyện Xuân Vãn lần này.
Trần Qua nghe mông lung, chỉ còn cách một bên giả vờ quét rác, một bên ở trong hệ thống thăng cấp kỹ năng tiếng Hàn, tốn mười triệu danh vọng, nâng trình độ tiếng Hàn lên cao cấp.
Và sau khi thăng cấp, Trần Qua đối với nội dung tán gẫu của đám người này nghe vô cùng rõ ràng.
"Alan, Xuân Vãn năm nay, nước Đại Hàn chúng ta lại không có ca sĩ hát đơn, thật thất vọng."
"Mân quốc kia, trung đảo Chiyo hát đơn thì thôi đi, dù sao cũng là một trong tam đại Ca Cơ nước Mân, nhưng cái cô Trần Ngọc Phác của Hoa Điều kia cũng được hát đơn, cô ta xứng sao?"
"Đúng đấy, ở đây chúng ta ai ra mà chả hơn cô ta?"
Lúc đám người này nói đến câu này, Trần Qua nghĩ đến chuyện Park Min-ho gây tai nạn trên sân khấu đêm Nguyên Đán, không nhịn được bật cười, nhưng âm thanh rất nhỏ, đám người kia đang nói chuyện cao hứng hoàn toàn không nghe thấy.
"Không biết tiết mục áp trục năm nay có phải là ca sĩ nước Đại Hàn chúng ta không."
"Tôi thấy là vậy, cô xem hát đơn có một người Mân quốc một người Hoa Điều, người tiếp theo lẽ nào không phải là ca sĩ nước ta sao."
"Nhưng nước ta lớn như vậy, ai đến áp trục Xuân Vãn Hoa Điều, chúng ta sao lại không có chút tin tức gì vậy?"
"Won Hyun sao?"
"Không phải hắn, dạo này đang đóng phim rồi?"
"Kim xinh đẹp hi sao?"
"Cũng không phải cô ta, Xuân Vãn nước ta cô ta diễn áp trục, đã công bố rồi."
"Địa vị nhân khí đều cao hơn mấy người chúng ta đang ngồi, vậy chỉ còn Song Trí Nhã thôi."
"Cảm giác cũng không phải, nghe nói cô ta vẫn đang đóng phim đấy."
"Vậy thì không còn ai nữa, chẳng lẽ tiết mục áp trục này không phải người nước ta sao?"
"Vậy thì chỉ có thể là sao Âu Mỹ rồi."
"Có khi nào lại là người Hoa không?"
"Ha ha ha..."
Trong phòng nghỉ vang lên tiếng cười lớn, đám người này đều nói tiếng Hàn, cười không hề kiêng nể gì cả.
"Hoa Điều chỉ có mỗi một Trần Ngọc Phác, còn có ai nữa chứ?"
"Cũng không thể nào là Nhậm Bích Dung trước kia chứ? Người kia mà hát áp trục, tổ chương trình Xuân Vãn sẽ bị phun chết."
"Ca sĩ Hoa Điều, không áp được trục."
"Đúng đó, có nhiều người như chúng ta ở đây, bọn họ có ai áp được, cười chết mất."
...
Đám ca sĩ Hàn Quốc này, ngay trên địa bàn Hoa Điều, trong lời nói có quá nhiều sự khinh miệt đối với minh tinh Hoa Điều, Trần Qua vốn đang giả vờ dọn dẹp rác, một bên nghe những lời đám người này, nghe bọn họ không hề kiêng dè gì mà cười nhạo minh tinh Hoa Điều, thậm chí cả người Hoa, Trần Qua cũng không thể nhịn được nữa.
Trần Qua xách thùng rác, ném thẳng lên trần nhà, chỉ nghe "Oành" một tiếng, rác trong thùng đổ tung tóe, trút xuống đầu, lên người, thậm chí cả vào miệng đám ca sĩ Hàn Quốc đang cười lớn kia.
Tiếng cười lập tức biến thành tiếng kinh hô, đám ca sĩ Hàn Quốc vừa rồi còn đang cười rất đắc ý lúc này trừng lớn mắt, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Trần Qua.
Trần Qua cười một tiếng, dùng tiếng Trung nói: "Xin lỗi, trượt tay."
Lời giải thích của Trần Qua như vậy, đương nhiên không ai tin, nói không cố ý, ai mà tin được chứ, trượt tay làm thùng rác rơi xuống đất thì còn nói được, chứ đâu có trượt tay mà thùng rác lại bay lên trần nhà!
Mấy trợ lý của ca sĩ xông lên, định dạy dỗ Trần Qua.
Tiếc rằng Trần Qua bây giờ đã không còn là con người yếu đuối của ngày trước, thuộc tính cơ thể lúc này của hắn đã mạnh hơn người thường rất nhiều, đám người này đừng nói chỉ là trợ lý phiên dịch, cho dù có là vệ sĩ, một hai người, Trần Qua cũng không hề hấn gì.
Chỉ là vì bọn họ đông người, Trần Qua vì an toàn, nên bỏ ra mười triệu danh vọng, nâng cấp kỹ năng võ thuật của mình lên cao cấp.
Thân thể Trần Qua nhất thời cảm nhận được một dòng nước ấm, sau đó tràn đầy sức mạnh.
Lúc này đám người kia thấy Trần Qua dám động đến đám ca sĩ Hàn Quốc, cũng chẳng để ý đến trường hợp nào, nhào lên phía trước, định dạy dỗ Trần Qua một bài.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là người bình thường, vừa nhào đến trước mặt Trần Qua, Trần Qua chỉ cần tránh người một cái, rồi nhẹ nhàng đẩy một cái, mấy người đó cũng cảm thấy thân thể không tự chủ ngã nhào xuống đất.
Có hai người đã bối rối, hai người khác vẫn đứng dậy định tiếp tục tấn công, kết quả bị Trần Qua một người một chưởng đánh gục xuống ghế sa lông trong phòng nghỉ, bắt đầu gào thét thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận