Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 364: «0 gia giảng đàn » (length: 9787)

Hôm nay, Trần Qua triệu tập các diễn viên của bộ thứ hai « Quỷ Xuy Đăng », bắt đầu đọc lại kịch bản.
Thủ tục quay chụp bộ thứ hai, Nguyễn Tiểu Mỹ mấy ngày nay đã làm xong, một ít bối cảnh và quy hoạch của bộ thứ hai, Chu Văn Trung cũng đã sớm dẫn người hoàn tất gần xong.
Trần Qua cùng các diễn viên đọc kịch bản xong là có thể lên đường quay chụp.
Trần Qua cùng mọi người vây quanh đọc kịch bản, mọi người cười nói vui vẻ, có ý kiến gì cũng đưa ra, tiếp thu những ý kiến hữu ích, rất tốt.
Trần Qua đang nói chuyện với mọi người, bỗng nhiên Nguyễn Tiểu Mỹ đi vào.
"Trần Qua, có người tìm ngươi."
Gần đây có rất nhiều người đến tìm Trần Qua, nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa, bây giờ Trần Qua không muốn quan tâm đến chuyện khác.
Nhưng Nguyễn Tiểu Mỹ biết rõ vậy vẫn đi vào gọi Trần Qua.
Rất hiển nhiên, người vừa tới này Nguyễn Tiểu Mỹ không thể từ chối được.
Hoặc là là người quen cũ, hoặc là là người vừa tới khiến Nguyễn Tiểu Mỹ không có cách nào từ chối.
Trần Qua bảo mấy diễn viên chính tiếp tục trò chuyện, mình đi ra.
"Ai vậy?" Trần Qua hỏi.
Nguyễn Tiểu Mỹ nói: "Một người đẹp, ngươi thấy liền biết."
Trần Qua tưởng Nguyễn Tiểu Mỹ nói đùa, kết quả vào phòng khách, phát hiện bên trong quả thật là một người đẹp.
Mỹ nữ này khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn dày dặn kinh nghiệm, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, cả người toát ra một mùi vị nữ tính trưởng thành.
Trần Qua phát hiện người này không phải người quen, càng thêm hiếu kỳ.
Không phải người quen, mà có thể khiến Nguyễn Tiểu Mỹ dẫn nàng vào gặp mình, xem ra lai lịch không nhỏ.
"Trần Qua, khỏe, ta tên Hạ Nhan, là Tổng thanh tra của ban tổng hợp chương trình Đài truyền hình trung ương, rất hân hạnh được biết ngươi."
Hạ Nhan tự giới thiệu, Trần Qua nghe liền hiểu rõ lai lịch của người này quả nhiên không nhỏ, tuổi còn trẻ đã làm tới cấp cao của Đài truyền hình trung ương.
Đài truyền hình trung ương dù sao cũng là kênh chính thống, so với đài địa phương mạnh hơn nhiều, một dạng phóng viên truyền thông hoặc là đài truyền hình đến tìm Trần Qua, Nguyễn Tiểu Mỹ có thể chặn họ ở ngoài cửa, nhưng cấp cao của Đài truyền hình trung ương đến, Nguyễn Tiểu Mỹ tự nhiên cũng tò mò muốn biết nàng tới vì chuyện gì.
Bất kể là đối với cá nhân Trần Qua, hay là về mặt công ty, có thể thiết lập quan hệ với Đài truyền hình trung ương, cũng là trăm lợi mà không có hại.
Trần Qua bắt tay với Hạ Nhan, bàn tay của nàng hơi lạnh.
"Ngươi đã biết ta, ta sẽ không tự giới thiệu nữa, mời ngồi."
Hai người ngồi xuống, Hạ Nhan nói: "Ta cũng không nói nhiều, ta đến đây là muốn mua bản quyền một số chương trình của Trần tiên sinh."
Trần Qua hơi sửng sốt, hắn không ngờ rằng cấp cao của Đài truyền hình trung ương cũng đến tìm mình mua bản quyền chương trình, xem ra mình ở trong đài truyền hình đã có danh tiếng rất cao rồi, nếu không thì cấp cao của Đài truyền hình trung ương đã không đến đây.
"Không biết rõ là các ngươi muốn mua bản quyền chương trình nào?" Trần Qua tò mò hỏi.
Bây giờ trong tay Trần Qua có bản quyền các chương trình « Minh Tinh Đại Trinh Thám » , « ta yêu ký ca từ » cùng « Hoa Hạ Hảo Thanh Âm », nhưng những cái này đều đã cho đài truyền hình Giang Ninh, Đài truyền hình trung ương nói vậy sẽ không đào góc tường các đài khác, gây khó dễ.
Hạ Nhan uống một ngụm trà, cười nói: "Chương trình này của Trần tiên sinh vẫn còn chưa lên kế hoạch phải không?"
Trần Qua biết, nói: "Các ngươi muốn ta lên kế hoạch một chương trình mới cho đài truyền hình các ngươi sao?"
Hạ Nhan lại lắc đầu một cái, nói: "Không cần ngươi lên kế hoạch."
Trần Qua có chút choáng váng.
"Không phải bản quyền chương trình đã có, lại không muốn Trần Qua lên kế hoạch chương trình mới, vậy ngươi tìm Trần Qua nói mua bản quyền... Là ý gì?" Nguyễn Tiểu Mỹ một bên nghe cũng thấy hồ đồ.
Hạ Nhan nhìn Trần Qua, thấy Trần Qua cũng có vẻ mặt mờ mịt, liền cười nói: "Gần đây ta đang đọc quyển sách « ta thật là đại minh tinh » của Trần tiên sinh."
Trần Qua cùng Nguyễn Tiểu Mỹ có chút bất ngờ, sao tự dưng Hạ Nhan lại lôi đến chuyện Trần Qua viết truyện trên mạng.
Bất quá, chỉ số IQ của Trần Qua hiện giờ đã là 15 điểm, so với người bình thường thông minh hơn rất nhiều, chỉ hơi ngẩn người, Trần Qua liền hiểu.
Trong « ta thật là đại minh tinh » của Trần Qua, nội dung đang viết là nhân vật chính đi đài truyền hình trù tính một chương trình mới.
« Bách gia giảng đàn »!
"Các ngươi muốn làm « Bách gia giảng đàn » ?" Trần Qua hỏi.
Khóe miệng của Hạ Nhan giương lên, nói: "Không sai, ta xem miêu tả trong sách, cảm thấy đây là một chương trình tốt, vừa lúc đài chúng ta cũng muốn làm một chương trình phát huy văn hóa Trung Hoa, chương trình trong sách của ngươi rất tốt, ta đã xin trong đài rồi, mọi người đối với chương trình này cũng cảm thấy hứng thú, bây giờ muốn Trần tiên sinh gật đầu thôi."
Nguyễn Tiểu Mỹ nghe mà ngơ ngác, không ngờ rằng chương trình mà Trần Qua viết trong sách, lại được đài truyền hình trong hiện thực coi trọng, mà lại còn là Đài truyền hình trung ương.
Trần Qua ngược lại không quá bất ngờ, dù sao chương trình này trên địa cầu chính là một chương trình bùng nổ của Đài truyền hình trung ương.
Loại chương trình văn hóa này, phí bản quyền thực ra sẽ không quá cao, nội dung lên kế hoạch chương trình cũng rất đơn giản, những gì viết trong sách, cũng đã đủ cho đài truyền hình tự mình làm ra phương án kế hoạch cụ thể.
Đơn giản là mời giáo sư nào lên nói chuyện, nội dung nói về cái gì, những việc này cần tổ chương trình kiểm soát.
Chương trình « Bách gia giảng đàn » này, thật sự là khá phù hợp với Đài truyền hình trung ương.
Trần Qua suy tính một chút, nói: "Việc cô từ kinh đô đến đây để nói chuyện bản quyền chương trình này với ta, ta rất vui, các người rất coi trọng ý thức bản quyền, cũng rất thành ý, mà điều khiến ta vui nhất chính là, các người có nguyện vọng tuyên truyền kiến thức văn hóa Hoa Điều, đây mới là điều mà Đài truyền hình trung ương nên làm!"
Ở thế giới này, văn hóa nước ngoài xâm nhập nghiêm trọng, rất nhiều người biết rất ít về lịch sử đất nước mình, mà đối với lịch sử nước ngoài lại thuộc lòng như lòng bàn tay.
Trần Qua mỗi khi nghĩ tới đây, đều cảm thấy rất cạn lời.
Là đài truyền hình quyền uy chính thống của đất nước, Đài truyền hình trung ương ở phương diện này cũng đã nỗ lực rất nhiều, nhưng hiệu quả cũng không quá lý tưởng.
Hạ Nhan nghe Trần Qua nói vậy, cũng thấy buồn bã, nói: "Bây giờ chúng ta cũng đang cố gắng, ta tin rằng sẽ có một chương trình, khơi dậy hứng thú của mọi người đối với lịch sử và văn hóa của nước mình, ta cảm thấy « Bách gia giảng đàn » có lẽ là một cơ hội."
Trần Qua nói: "Nếu các người thật muốn làm chương trình này, ta có thể biếu không bản quyền chương trình này cho các người."
Hạ Nhan nghe Trần Qua nói vậy, nhất thời ngây người.
"Ngươi không cần phí bản quyền chương trình?" Hạ Nhan nói.
"Đúng vậy, biếu cho các người rồi." Trần Qua nói, "Hy vọng các người có thể làm tốt chương trình, để cho nhiều người hơn có hứng thú với văn hóa và lịch sử của chính chúng ta."
Hạ Nhan có chút cảm động, không nhịn được nói: "Chúng ta dự định sẽ trả năm triệu để mua bản quyền chương trình này của ngươi... Ngươi thật không cần sao?"
Tuy các chương trình mà Trần Qua lên kế hoạch cũng rất nổi, một chương trình bất kỳ, không có mấy chục triệu cũng khó mà lấy được, nhưng dù sao thì « Bách gia giảng đàn » cũng là một chương trình mang tính văn hóa, không có thuộc tính thương mại quá mạnh mẽ, Đài truyền hình trung ương có thể cho năm triệu cũng coi như không ít, ít nhất cũng thấy được, bọn họ thật sự có thành ý muốn mua bản quyền chương trình này.
Năm triệu đối với Trần Qua mà nói, không phải là nhiều, nhưng cũng tuyệt không phải là một khoản nhỏ.
Trần Qua lại không cần, lại còn tặng không cho Đài truyền hình trung ương, điều này khiến Hạ Nhan có chút bất ngờ.
Hạ Nhan nhìn kỹ Trần Qua, Trần Qua đang đeo khẩu trang, nàng cũng không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng Hạ Nhan trong nhất thời lại có cảm giác như tìm được tri kỷ vậy.
Trần Qua này là một người trẻ tuổi có lý tưởng cao đẹp, Hoa Điều cần những người như vậy.
"Hợp đồng mang theo chưa?" Trần Qua hỏi.
Hạ Nhan hồi phục tinh thần, nói: "Mang theo rồi."
"Vậy trực tiếp ký đi."
Trần Qua nói, Nguyễn Tiểu Mỹ có thể để cho nàng gặp mình, vấn đề thân phận, không cần lo lắng nữa.
Hạ Nhan bình thường lúc làm việc, khí tràng rất mạnh mẽ, nhưng lúc này, nàng lại giống như là một tiểu thư ký vậy, ngoan ngoãn lấy hợp đồng ra, thậm chí có chút lóng nga lóng ngóng.
Trần Qua xem qua hợp đồng, không có vấn đề gì, ở chỗ phí bản quyền ghi 1 đồng, sau đó ký tên, đóng dấu.
Hạ Nhan cũng ký tên đóng dấu theo.
"Xong rồi, hợp tác vui vẻ!"
Trần Qua lại bắt tay Hạ Nhan lần nữa, lần này, Trần Qua cảm nhận được bàn tay của nàng có nhiệt độ.
Hạ Nhan nhìn hợp đồng đã ký xong, nhất thời vẫn còn có chút không dám tin, nàng nhìn một hồi rồi nhìn Trần Qua, nói: "Gia phụ quả nhiên không nhìn lầm người."
Trần Qua nghe vậy, mơ hồ nói: "Ba ngươi sao?"
Hạ Nhan cười một tiếng, cất hợp đồng, nói: "Không có gì, sau này chúng ta còn sẽ gặp nhau, cảm ơn ngươi."
Mặc dù Trần Qua tò mò, nhưng cũng không truy hỏi thêm, tiễn Hạ Nhan ra công ty.
Bạn cần đăng nhập để bình luận