Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 57: Điều kiện (length: 8263)

Đài truyền hình Giang Ninh, phòng họp lên kế hoạch cho chương trình.
Hồng Văn Bân mang theo mọi người, đưa kịch bản chương trình mới do Trần Qua viết "Chạy Trốn Khỏi Đảo Vô Danh" cho mọi người xem.
Sau khi xem xong, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vừa rồi mọi người còn nói một người không thể nào trong thời gian ngắn như vậy viết ra nhiều kịch bản chất lượng như vậy, nhưng bây giờ kịch bản đã bày ra trước mặt, không ai nói được lời nào.
Mặc dù vẫn có người cảm thấy Trần Qua có lẽ đã chuẩn bị từ trước, nhưng không ai nói ra.
Dù thế nào, một người có thể viết được "Minh Tinh Đại Trinh Thám" lại còn viết được ba kịch bản chương trình, đúng là một nhân tài, dù là chuẩn bị từ trước cũng là một sự bứt phá đáng kinh ngạc.
Lúc này, Trần Qua cũng nhận được danh tiếng vang dội từ sự kinh ngạc của mọi người.
Nén sự kích động, Hồng Văn Bân cầm kịch bản mới của Trần Qua, lập tức giải tán cuộc họp, sau đó quay sang mang đến cho Phó đài trưởng Hà Thần xem.
Phó đài trưởng Hà Thần tự nhận mình đã gặp đủ loại người, người tài giỏi ông cũng đã thấy rất nhiều.
Nhưng nếu đúng là viết ra kế hoạch chương trình và kịch bản trong thời gian ngắn như vậy, Hà Thần cũng cảm thấy không thể tin nổi, chưa từng thấy trước đây.
Trong giới, những gameshow ưu tú đều là do một đoàn đội, thậm chí cả đài truyền hình, tập hợp nhân tài ưu tú, phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể tạo ra được một gameshow chất lượng cao, vậy mà bây giờ cái mà ông đang tiếp xúc chỉ do một mình Trần Qua làm!
"Không cần do dự nữa, lập tức ký hợp đồng, sau đó bắt đầu chuẩn bị sản xuất!"
Hà Thần vừa xem hết kịch bản "Kinh Hãi Đồng Dao" đã lập tức ra lệnh.
Vì Hà Thần biết rõ, Hồng Văn Bân vội vàng tìm mình như vậy, chắc chắn cả hai kịch bản đều xuất sắc như nhau, mà đối với người như Trần Qua, chậm trễ thời gian không đưa ra quyết định là quá bất lịch sự với hắn.
"Lần trước chúng ta muốn ký hợp đồng trước với hắn, cũng đã hỏi giá kịch bản, nhưng hắn nói hãy xem kịch bản rồi bàn sau, ta cảm thấy... kịch bản tốt như vậy, chắc chắn hắn sẽ muốn thêm một chút tài nguyên." Hồng Văn Bân nói.
Hà Thần nói: "Hôm nay phải đi tìm hắn, muốn tài nguyên gì cứ nói, chỉ cần không quá đáng, chương trình này nhất định phải nắm bắt! Chúng ta không có phương án nào tốt hơn."
"Được, ta hiểu rồi."
"Mang theo cả cô thực tập sinh kia đi, chẳng phải nàng là bạn của Trần Qua sao, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn."
Hồng Văn Bân định nói Chu Văn Lôi hình như thân với Trần Qua hơn, nhưng lời đến miệng lại không nói ra, chỉ gật đầu đồng ý.
.
Tôn Vân và Tôn Lộ thấy Chu Văn Lôi cùng một người khác bước vào tiệm, rất tự nhiên gọi Trần Qua từ trong phòng trang điểm.
Hai chị em vẫn cảm thấy quan hệ giữa Chu Văn Lôi và Trần Qua không bình thường, nên khi gọi Trần Qua đều đầy vẻ thích thú xem trò.
Trong phòng trang điểm, Hồng Văn Bân đi thẳng vào vấn đề: "Kịch bản của Trần tiên sinh chúng tôi đã xem, viết rất hay, chúng tôi rất hài lòng, nên lần này đến là để ký hợp đồng mua bản kế hoạch chương trình."
"Mục đích thứ hai là hy vọng Trần tiên sinh tiếp tục sáng tác kịch bản cho những chương trình sau, chúng tôi sẽ trả thù lao cao nhất trong giới để đáp lại Trần tiên sinh."
"Thật ra nếu được, chúng tôi vẫn muốn mời anh về làm việc cho đài, nhưng nếu Trần tiên sinh không hứng thú thì chúng tôi cũng không ép buộc được."
Ba mục đích này, Trần Qua đại khái đã đoán ra.
"Đài truyền hình tôi chắc chắn sẽ không đến, viết kế hoạch này chủ yếu là để quảng bá cho cửa tiệm chúng tôi, còn kịch bản thì tôi có thể tiếp tục viết cho các anh, hơn nữa tôi có thể đảm bảo chất lượng không thua kém lần này."
Hồng Văn Bân hết sức vui mừng nói: "Như vậy thì quá tốt rồi."
"Nhưng tôi không cần các anh trả nhuận bút." Trần Qua nói.
Chu Văn Lôi nói: "Trần Qua, bên đài đã hứa để tiệm của cậu quảng bá rồi, đó là chúng tôi mua bản quyền chương trình của cậu, giờ lại nói là cậu không cần thù lao."
Hồng Văn Bân hơi ngẩn người, trong đầu nghĩ "con gái đúng là hướng ngoại...". "Văn Lôi nói đúng, Trần tiên sinh có yêu cầu gì cứ nói."
Trần Qua đã suy nghĩ kỹ, việc tiệm được quảng bá trên chương trình cũng chỉ để mọi người biết đến loại hình kịch bản sát, còn muốn tiệm phát đạt thì phải có những cách khác.
"Đầu tiên, chương trình là do tôi tạo ra, tôi không muốn dựa hơi chương trình để được nổi tiếng quá mức, nên chương trình này các anh chỉ được phát sóng vào cuối mùa."
Hồng Văn Bân nói: "Chúng tôi cũng đã thảo luận, chương trình này thực sự thích hợp để phát vào cuối mùa, điều này có thể đáp ứng."
"Được, thứ hai, việc quảng bá cho cửa hàng của chúng tôi phải có đãi ngộ ngang với các thương hiệu lớn khác, ví dụ như trong chương trình có bao nhiêu lần nhắc tên, bao nhiêu giây lên hình thì đều phải giống với thương hiệu lớn."
"Điều này là đương nhiên."
"Thứ ba, các anh sử dụng kịch bản của tôi thì mỗi khi một tập kết thúc phải hiện logo cửa tiệm chúng tôi, tôi yêu cầu là độc màn, đó coi như là thù lao tôi viết kịch bản cho các anh."
Hồng Văn Bân không ngờ Trần Qua thật sự không cần tiền, kế hoạch chương trình không lấy tiền, viết kịch bản cũng không lấy tiền, tất cả đều đổi thành tài nguyên quảng bá trên đài.
Xem ra tiệm này đối với hắn rất quan trọng.
Việc Trần Qua muốn cuối phim hiện độc màn thực chất cũng giống như là tổ chương trình cảm ơn các đơn vị và doanh nghiệp hỗ trợ, thường sẽ không bán đi nên cũng không có giá trị cố định.
Nhưng nếu Trần Qua không muốn thù lao thì để độc màn cảm ơn một chút cũng không có gì.
Chỉ là Hồng Văn Bân không ngờ Trần Qua không muốn tổ chương trình cảm ơn mình mà là muốn cảm ơn cửa tiệm này.
Không chỉ Hồng Văn Bân không ngờ, Chu Văn Lôi cũng không nghĩ tới, Trần Qua giờ lại không màng đến danh tiếng, xem ra sự việc bị hủy dung trong làng giải trí đã để lại bóng ma trong lòng hắn.
Thực ra, đối với Trần Qua mà nói, quả thật là có cân nhắc như vậy, tạm thời hắn không muốn quá phô trương, không muốn lộ diện trước công chúng.
Quan trọng hơn là, Trần Qua hiểu rõ, những kịch bản này viết ra, người xem xem thì đều cung cấp danh vọng như nhau, đăng tên mình cũng không được nhiều hơn, thà dùng nó kéo khách đến tiệm kịch bản sát còn hơn, như vậy sẽ có nhiều người biết đến và sẽ tiếp tục cung cấp danh vọng cho mình.
"Nếu Trần tiên sinh không muốn thù lao thì dĩ nhiên có thể chèn độc màn cảm ơn ở cuối chương trình."
"Nếu là ta, cũng chèn vào."
"Cái này ta có thể làm chủ, có thể đáp ứng."
"Còn một điều nữa, nếu các anh không đáp ứng thì tôi không thể giao kịch bản và chương trình cho các anh."
Hồng Văn Bân biết điều quan trọng nhất sắp đến, bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
"Trần tiên sinh cứ nói."
"Đây là chương trình của tôi, nên khách mời mà các anh mời phải có sự đồng ý của tôi."
Hồng Văn Bân ngây ra nói: "Việc này... tôi không quyết định được, đó là việc của tổ chương trình, hơn nữa... cát-xê của mỗi nghệ sĩ và lịch trình đều phải chắc chắn, không thể muốn chọn ai là chọn người đó."
Trần Qua đẩy ra một tờ giấy, trên đó viết mười mấy cái tên.
"Những người này không quá nổi tiếng, lịch trình chắc sẽ không có vấn đề, cát-xê cũng không quá cao, mấu chốt là tính cách của bọn họ thích hợp với chương trình, các anh cứ chọn vài người trong số đó."
Hồng Văn Bân cầm tờ giấy lên xem, trên đó viết.
Viên Dã, Đông Thế Vũ, Đinh Trọng Hoa, Thân Tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận