Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 41: Nói vớ vẩn (length: 8442)

Trần Qua cùng Nguyễn Tiểu Mỹ tiếp tục trò chuyện trong tiệm.
"Kịch bản giết tuy so với nhà ma có vẻ tốt hơn một chút, nhưng kịch bản giết cũng chú trọng việc đổi mới và nâng cấp. Hiện tại chúng ta dù đang thử kinh doanh, nhưng chỉ có một kịch bản thì hơi ít. Trần Qua, có thời gian ngươi viết thêm cái nữa đi." Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
Trần Qua gật đầu: "Ta thử xem."
Bây giờ điểm danh vọng hệ thống đã gần 700 ngàn, nếu rút thưởng, chắc chắn sẽ ra kịch bản phù hợp. Trần Qua hiện tại đối với việc tu bổ cơ thể lại không cố chấp như trước nữa, bây giờ hắn dồn tâm vào việc kinh doanh kịch bản giết này.
"Thật ra ta thấy Giang Ninh có mấy triệu dân, trong số đó, người chơi kịch bản giết không đến mức có cả triệu thì cũng phải năm sáu trăm ngàn. Nhưng nhóm người chơi kịch bản giết của chúng ta bây giờ mới chưa đến 200 người, quá ít. Chơi một kịch bản xong rồi, lần thứ hai chơi sẽ không còn hứng thú gì nữa. Cho nên, chúng ta cần phải làm song song."
"Một mặt, phải nhanh chóng tăng thêm số lượng kịch bản, mặt khác, dĩ nhiên phải mở rộng tầm ảnh hưởng của cửa tiệm, đưa số người chơi tiềm năng đến mức tối đa, như vậy mới coi như là phát huy được tác dụng."
Nguyễn Tiểu Mỹ nghe xong gật đầu: "Hay là, ta chi chút tiền làm quảng cáo?"
"Ta cảm thấy cứ đợi một chút đã, kẻo lại đi làm áo cưới cho người khác."
Trần Qua vừa nói xong, Nguyễn Tiểu Mỹ liền có vẻ nghiêm túc.
Lời Trần Qua nói, có vẻ rất hiểu biết.
Kịch bản giết đối với thế giới này mà nói, là một thứ chưa từng xuất hiện, đối với người chơi thì dĩ nhiên là mới mẻ, nhưng đối với các thương nhân khác, thấy Nguyễn Tiểu Mỹ quảng cáo, chắc chắn cũng sẽ ngửi thấy cơ hội làm ăn bên trong.
Cách chơi trò chơi không được bảo hộ, nên trò chơi kịch bản giết, đến lúc bị người khác bắt chước là không tránh khỏi.
Nhưng ba chữ "kịch bản giết", lại có thể đăng ký thương hiệu.
Việc đăng ký thương hiệu ba chữ "kịch bản giết" đã hoàn thành, nhưng vẫn còn trong thời gian công bố.
Cho nên Trần Qua nghĩ, đợi thời gian công bố kết thúc, ba chữ "kịch bản giết" thuộc về mình, đến lúc đó quảng bá cũng không sợ người khác đến quấy rối.
Người khác đến lúc đó cũng có thể làm kịch bản giết, nhưng lại không dùng được ba chữ "kịch bản giết".
"Sau khi hết thời gian công bố, chúng ta phải nghĩ cách để mọi người biết rõ kịch bản giết, tốt nhất là làm sao để mọi người liên hệ chặt chẽ cách chơi kịch bản giết với ba chữ "kịch bản giết".” Trần Qua nói, “Đến lúc đó coi như người khác cũng làm kiểu kịch bản giết, nhưng lại không được gọi là kịch bản giết, sẽ tạo cho người khác cảm giác như hàng nhái, không chính thống.”
Trần Qua vừa nói xong, Nguyễn Tiểu Mỹ có chút bội phục.
Không thể không nói, Trần Qua nghĩ rất chu đáo.
"Ngươi nghĩ rất đúng, cũng rất tốt, chỉ là..."
"Chỉ là làm sao để mọi người liên hệ ba chữ kịch bản giết với cách chơi kịch bản giết một cách chặt chẽ, là một vấn đề nan giải. Nếu như mọi người không có khái niệm này, thì cũng sẽ không sinh ra ấn tượng là hàng nhái, không chính thống đối với các trò chơi tương tự của những thương gia khác.”
Nguyễn Tiểu Mỹ gật đầu.
Trần Qua cũng biết rõ chuyện này rất khó, nhưng mà thời gian công bố thương hiệu vẫn còn hai tháng, còn phải qua Tết Nguyên Đán một thời gian nữa.
"Vẫn còn thời gian, để ta nghĩ." Trần Qua nói.
"Ừ, bây giờ ta càng lúc càng tin tưởng ngươi rồi." Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
Trần Qua nghe lời này, ngược lại có chút cảm động.
"Năm trước ta đã đi làm giấy phép phát hành kịch bản giết, còn có bản quyền kiến thức, sau này mỗi một kịch bản đều phải đi làm, như vậy kịch bản của chúng ta sẽ được bảo vệ."
Nguyễn Tiểu Mỹ vẫn rất ý thức được việc bảo vệ bản quyền và kiến thức sản phẩm, Trần Qua rất thích ý thức này của nàng.
“Đến lúc lấy được giấy phép phát hành, chúng ta phải tìm người thiết kế kịch bản cho đẹp hơn, ví dụ như hình tượng nhân vật, thẻ nhiệm vụ…cũng phải làm thành phụ kiện, để có cảm nhận tốt hơn, sau đó quy định mỗi lần mở một ván là mở một hộp, như vậy thì việc đối chiếu hàng ngày, hàng tháng cũng sẽ dễ dàng hơn."
Trần Qua nói xong thấy Nguyễn Tiểu Mỹ không chớp mắt nhìn mình, không nhịn được hỏi: “Sao thế, ta nói không đúng sao?”
Nguyễn Tiểu Mỹ hơi thất thần, nói: “Không phải, ngươi nói rất đúng, ta thật cảm thấy ngươi rất am hiểu việc kinh doanh." Nguyễn Tiểu Mỹ vừa nói vừa nhìn Trần Qua, tuy gần một tháng hai người đã rất quen thuộc, nhưng chủ đề của hai người vẫn chỉ quanh quẩn chuyện nhà ma và kịch bản giết.
Trần Qua chưa bao giờ hỏi về gia đình Nguyễn Tiểu Mỹ, mà Nguyễn Tiểu Mỹ cũng không hỏi về quá khứ của Trần Qua.
Hai người rất ăn ý không vượt qua ranh giới nào.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Tiểu Mỹ vừa nhắc đến vài tin tức về gia đình mình, nàng bỗng nhiên mong Trần Qua cũng sẽ nói về quá khứ của hắn.
Nguyễn Tiểu Mỹ luôn cảm thấy Trần Qua trước khi bị hỏa hoạn hủy dung, hẳn không phải là người bình thường, kiến thức và tâm tính của hắn, còn có tài năng của hắn, nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường.
"Từ Nguyễn Tiểu Mỹ danh vọng +1."
Sắc mặt hiếu kỳ.
Trần Qua nhận ra sự hiếu kỳ của Nguyễn Tiểu Mỹ đối với mình. Tiền thân của hắn từng đảm nhiệm chức vụ trong Bộ Văn hóa, đã từng làm điều tra thị trường kịch bản giết, về các đường đi nước bước bên trong, hắn dĩ nhiên rõ ràng, nhưng hắn lại không biết giải thích như thế nào, cho nên dứt khoát không nói.
"Chưa làm bao giờ, chắc là thiên phú thôi." Trần Qua nửa đùa nửa thật cho qua chuyện.
Nguyễn Tiểu Mỹ thấy Trần Qua nói vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hai người im lặng, thanh âm ồn ào bên ngoài bắt đầu tràn vào.
Đường phố bên ngoài rất náo nhiệt, Trần Qua nhìn vẻ phồn hoa truỵ lạc bên ngoài, trong mắt lộ ra chút cô đơn.
"Ngươi hình như không quá thích những ngày lễ thế này." Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
"Cũng không hẳn."
"Vậy là gì?"
Trần Qua cười một tiếng, nói: "Mọi người thích lễ hội, vì có lý do tụ tập ăn uống vui chơi, mọi người cuộc sống sung túc ca vũ thăng bình, đó là chuyện tốt."
“Vậy sao ngươi có vẻ không được cao hứng…?”
“Ta chỉ cảm thấy, nếu mọi người thích náo nhiệt, tại sao chỉ thích Noel, mà Tết Trung Thu thì lại không thấy ai đi chơi nhiều? Ta nhớ khi đó rất vắng vẻ, làm gì có náo nhiệt như bây giờ.”
Nguyễn Tiểu Mỹ nghe Trần Qua nói vậy, cũng hơi tiếc nuối: "Đúng là như vậy, bây giờ mọi người hình như thích ngày lễ của nước ngoài."
Thật ra Trần Qua không phải là không thích mọi người đón lễ hội, chỉ là người trong thế giới này ăn mừng lễ hội một cách phân biệt, Trung Thu, Đoan Ngọ căn bản không ai nhớ là ngày nào, nhưng Halloween, Giáng sinh thì lại làm lớn, tổ chức rầm rộ.
Ngay cả Tết Nguyên Đán cũng có cảm giác như bị coi nhẹ.
"Chúng ta vốn không thích quá mức những ngày lễ như vậy, cho nên ta không quen lắm."
"À? Nhà ngươi không phải ở kinh đô sao? Ở đó chỉ có náo nhiệt hơn Giang Ninh thôi chứ." Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
Khi nhận chức, chứng minh thư của Trần Qua cũng cung cấp thông tin.
Trần Qua không biết phải làm sao, đành nói: “Ta đang nói là quê cũ.”
Nguyễn Tiểu Mỹ cho là Trần Qua đang nói về một làng quê nào đó, nhưng mà quê cũ Trần Qua nói, thật ra là thế giới hắn không bao giờ có thể quay về.
"Quen một chút thì sẽ ổn thôi." Nguyễn Tiểu Mỹ an ủi.
Trần Qua trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Ta không muốn quen với cái phong trào này."
Một lúc sau, Trần Qua tiếp tục: "Ta nhớ hồi trước có người nói: Nếu ngươi không thể thay đổi thế giới, vậy thì hãy thích ứng nó."
Nguyễn Tiểu Mỹ gật đầu, câu này nàng cũng từng nghe rồi.
“Nhưng, tại sao lại không phải là: Nếu ngươi không thích ứng với cái thế giới này, thì phải đi thay đổi cái thế giới này?”
Nguyễn Tiểu Mỹ bị Trần Qua làm cho hoang mang.
Thay đổi thế giới?
“Thay đổi cái gì?” Nguyễn Tiểu Mỹ hỏi.
Trần Qua thấy Nguyễn Tiểu Mỹ có chút mơ hồ, biết mình nói chuyện đối với người khác mà nói thì hơi kỳ quặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận