Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 34: Này 1 quyền không có 20 năm công lực không tiếp nổi a (length: 7880)

Nhà ma bảng hiệu và bề mặt vẫn còn đó, nên thỉnh thoảng vẫn có người đến chơi nhà ma. Nguyễn Tiểu Mỹ yêu cầu mọi người đứng nghiêm chỉnh cho chuyến cuối cùng này, nên tất cả vẫn ở và làm việc bình thường, mỗi người ở trong phòng mình đợi lệnh, chỉ khác là lúc này ai nấy đều cầm kịch bản «Tử Xuyên Bạch» đọc thuộc lòng.
Tờ rơi, Trần Qua cũng đã làm xong.
Trên tờ rơi, chỉ có ba nội dung chính.
Thứ nhất là "Kịch bản giết là gì".
Tờ rơi đã giải thích một cách đơn giản.
Thứ hai là đề xuất kịch bản giết «Tử Xuyên Bạch».
Lời giới thiệu mà Trần Qua viết là "Kịch bản giết chỉ có thể chơi một lần trong đời".
Thứ ba, dĩ nhiên là địa chỉ cửa tiệm và tên.
Những nội dung này đều do Trần Qua chuẩn bị, tìm một công ty quảng cáo nhỏ thiết kế đơn giản, in ra một nghìn bản.
Những ngày qua Trần Qua bận rộn khắp nơi, đều làm những việc có ích, mọi người nhìn vào trong mắt, càng thêm đồng tình với Trần Qua.
Vốn dĩ một người bị hủy dung mà lại mới đến làm ông chủ được mấy ngày, dù mọi người không nói gì, nhưng trong lòng chưa chắc đã phục.
Nhưng những việc Trần Qua làm trong mấy ngày qua khiến họ cảm thấy Trần Qua quả thực là một người có năng lực làm việc lớn, Nguyễn Tiểu Mỹ có con mắt tinh tường.
Sáng hôm đó, Trần Qua vẫn ở trong nhà ma số 8 của mình.
Dù sao còn mấy ngày nữa mới kết thúc, Trần Qua cũng lười chuyển đi.
Trần Qua đang trao đổi với Chu Văn Trung, hỏi hắn khi nào đến, mình xong việc sẽ đi đón.
Bỗng nhiên, đèn nhà ma tối sầm lại, chuyển sang phong cách kinh dị.
Gần đây thỉnh thoảng cũng có người đến chơi nhà ma, nên Trần Qua cũng không thấy lạ, chỉ là cất điện thoại bắt đầu chuẩn bị.
Đợi một lát, cửa phòng số 8 bị đẩy ra.
Trần Qua có chút bất ngờ, vì người này hiển nhiên đã không chơi mấy phòng phía trước, mà đi thẳng đến phòng số 8.
Điều này rất giống với lúc trước Trương Bác tìm mình gây sự, nhưng nhìn dáng vẻ, thì đây có vẻ là một cô gái, mà lại có chút quen thuộc.
Vậy chắc chắn không phải Trương Bác rồi.
Hơn nữa sau lần gây chuyện trước, Nguyễn Tiểu Mỹ đã nói với Tôn Vân, Tôn Lộ không được để Trương Bác vào, Tôn Vân, Tôn Lộ chắc chắn sẽ không để hắn vào được.
Trần Qua đang nghĩ ngợi thì cái bóng đen kia đã đi vào, rõ ràng nàng cũng không sợ.
Cái bóng đen dường như phát hiện ra mình, chỉ thấy nàng né người một cái, nhanh như chớp, Trần Qua không hề phòng bị, đầu óc còn chưa kịp định hình lại, đã bị một quyền đánh vào ngực.
Hai chân Trần Qua không nghe theo sai khiến mà lùi lại ngã nhào, đụng phải tủ kệ trong phòng, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.
Một quyền này lực rất lớn, Trần Qua chỉ cảm thấy lồng ngực như ngưng lại, một lúc lâu vẫn chưa thở được.
"Ừ?" Người kia phát ra một tiếng nghi hoặc, có vẻ không hiểu vì sao Trần Qua lại ngã.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Trần Qua là Trương Bác phái người đến gây sự.
Nhưng ngay sau đó đèn trong phòng bật sáng, khiến Trần Qua bất ngờ là người đứng trước mặt mình lại là Lâm Tư.
Trần Qua cuối cùng cũng thở hổn hển được, hắn cảm thấy mình như không thở được nữa, sắp nghẹt thở đến nơi.
Tiếng đồ đạc đổ do Trần Qua làm kinh động những người khác.
Mọi người thấy cảnh này đều trợn tròn mắt.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Nhất Thông thấy thế liền vội vàng đến đỡ Trần Qua lên, Tôn Vân và Tôn Lộ cũng chạy đến, Chu Hải Nguyên lại đứng bên cạnh Lâm Tư.
Trần Qua không nói gì, thân thể hắn vốn đã yếu, lần này hắn còn cảm giác xương cốt mình muốn rã rời, nhờ Lâm Nhất Thông đỡ mới miễn cưỡng đứng được.
"Ngươi thật sự không biết võ công?" Lâm Tư hơi thất vọng nói.
Trần Qua hiểu ra, lần trước Lâm Tư thấy mình một mình đánh bọn Trương Bác, tưởng mình là cao thủ, nhưng ngày thường khi trò chuyện, mình luôn phủ nhận, Lâm Tư vì vậy mới đến nhà ma thử mình một chút.
Lâm Tư chắc chắn nghĩ trong bóng tối, nàng đánh lén mình thì mình nhất định phải có phản ứng của dân luyện võ. Những thứ này là không thể giấu được. Trần Qua buồn cười, nhưng không sao cười nổi, vừa cất tiếng ho liền.
Không thể không nói, một quyền này của Lâm Tư, không có hai mươi năm công phu, thật không đỡ được.
"Danh vọng từ Tôn Vân +1."
"Danh vọng từ Tôn Lộ +1."
...
Mọi người thấy Trần Qua bị đánh thê thảm như vậy, đều thấy không đành lòng.
"Lâm Tư, sao ngươi lại đánh Trần Qua?"
"Mọi người bảo nhà ma sắp đóng cửa, nên muốn đến trải nghiệm thử, chúng ta mới để ngươi đến, ai ngờ ngươi lại đến đánh người."
Hai chị em Tôn Vân và Tôn Lộ lúc này lại rất bênh vực Trần Qua.
Vẻ mặt của Lâm Tư từ thất vọng, chuyển sang áy náy.
"Danh vọng từ Lâm Tư +1."
Lâm Tư nói với Trần Qua: "Xin lỗi Trần Qua."
Chu Hải Nguyên lên tiếng giúp Lâm Tư: "Trần Qua, ngươi đừng trách Lâm Tư, thật ra chúng ta cũng tò mò, ngày đó một mình ngươi đấu với ba người của Trương Bác không hề gì, Lâm Tư không biết thật sự ngươi không biết võ, nên ra tay hơi mạnh."
Nguyễn Tiểu Mỹ vẫn nói Lâm Tư là trợ lý của mình, nhưng Trần Qua sớm đã nhìn ra, Lâm Tư thật ra là bảo tiêu của Nguyễn Tiểu Mỹ, võ công rất thâm hậu.
Cũng là vì nàng đam mê võ thuật, nên lúc trước trong camera thấy video Trần Qua một mình đánh ba tên, nên mới có hứng thú với Trần Qua, muốn cùng hắn luận bàn một chút.
Đáng tiếc, ngày thường Trần Qua lúc nào cũng ốm yếu, hơn nữa luôn khẳng định mình không biết võ công, Lâm Tư không có cơ hội, đành phải dùng hạ sách này. . . Vừa rồi một quyền kia, Lâm Tư e rằng chỉ dùng ba bốn phần sức mà thôi, mà thân thể của Trần Qua yếu như vậy, nếu Lâm Tư dốc hết sức bất ngờ đánh một quyền, chắc chắn Trần Qua sẽ không đứng nổi.
Trần Qua cố nặn ra một nụ cười chế giễu: "Không sao, tôi nghỉ một chút là được."
Lâm Tư xưa nay mặt mày lạnh lùng, lúc này lại có vẻ áy náy, nàng bước lên một bước, muốn đỡ Trần Qua, nào ngờ Tôn Vân, Tôn Lộ cùng với Lâm Nhất Thông ba người đã đỡ lấy Trần Qua rồi, không có chỗ cho Lâm Tư chen vào.
Trần Qua về phía ghế salon trên đài ngồi nghỉ một lúc, Lâm Tư đứng một bên, vẻ mặt áy náy, nhưng không biết nói gì.
Trần Qua an ủi: "Tôi không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Thật xin lỗi."
Lâm Tư dường như không biết nói gì khác để diễn tả sự áy náy của mình.
"Không sao..."
Trần Qua định đứng lên, chứng minh mình không sao, ai ngờ vừa mới đứng dậy liền thấy tối sầm, ngã xuống ghế salon.
Đến khi Trần Qua tỉnh lại đã là ở trong bệnh viện.
Nguyễn Tiểu Mỹ và Lâm Tư đều ở đó, sắc mặt cả hai người đều nặng nề.
Trần Qua đang truyền dịch, vết sẹo trên cánh tay lộ rõ, nhưng khẩu trang vẫn mang.
"Những người khác đã về rồi." Nguyễn Tiểu Mỹ nói, "Bác sĩ bảo cơ thể của cậu không tốt lắm, thiếu máu nghiêm trọng..."
Nguyễn Tiểu Mỹ không nỡ nói tiếp, vì bác sĩ đã nói rất nhiều, nói vết sẹo trên người Trần Qua rất nghiêm trọng, khi đó có thể coi là nhặt được một mạng rồi, hơn nữa khi hồi phục chắc chắn đặc biệt đau đớn, rất nhiều người không chịu được đau đớn như vậy thậm chí đã chọn tự tử.
"Danh vọng từ Nguyễn Tiểu Mỹ +1."
"Danh vọng từ Lâm Tư +1."
Đều là màu lục thương tiếc.
Lúc này Lâm Tư càng thêm áy náy, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, Trần Qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận