Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 440: Cái đinh trong mắt cùng gai trong thịt (length: 7817)

Thịnh Danh Entertainment ở thành phố Giang Ninh, nơi làm việc tuy chỉ là một cái nơi làm việc nhỏ bé, nhưng lại là một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước, bộ mặt công ty vẫn phải có, nên nơi này nhìn qua tuy không lớn, nhưng ngược lại cũng có vẻ khí phách.
Ba người Trần Qua xuống xe cùng nhau đi vào.
Nơi này người cũng không phải là hiếm thấy, nhưng khi nhìn thấy người đến là Trần Qua, mấy người ở tiền sảnh của nơi làm việc liền không giữ được bình tĩnh.
Hai cô lễ tân kích động tiến lên, nhìn chằm chằm Trần Qua, nói: "Thật là Trần Qua!"
"Trần Qua, em rất thích anh!"
"Có thể chụp chung tấm ảnh không ạ?"
Bây giờ Trần Qua ở Hoa Điều đã là một ngôi sao hạng nhất, thành phố Giang Ninh lại coi như là nơi Trần Qua phát tích, sức ảnh hưởng của hắn thậm chí cũng không khác gì các ngôi sao hàng đầu.
Những người này cũng đã từng thấy rất nhiều minh tinh lớn trong công ty, nhưng khi gặp Trần Qua, họ vẫn không màng đến công việc, rối rít xin chụp ảnh chung và ký tên.
"Chúng tôi tìm Tống Chấn Thăng, không biết rõ hắn có ở đó không?"
Ứng phó qua loa với mọi người một chút, Trần Qua nói rõ ý định.
"Tống tổng à, mới vừa rồi còn thấy ông ấy trở lại, tôi đi gọi ông ấy tới cho các anh."
Một cô gái lễ tân từng chụp ảnh chung với Trần Qua rất vui vẻ vì Trần Qua mà ra sức.
Không lâu sau, cô gái kia quay lại, theo sau cô là Tống Chấn Thăng với vẻ mặt nghi ngờ.
Ánh mắt Tống Chấn Thăng ngờ vực, nhìn Trần Qua và mọi người.
"Mấy vị tìm tôi?"
Trần Qua nói: "Tống lão bản, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không?"
Ánh mắt Tống Chấn Thăng có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường, nói: "Vậy... Mấy vị đi theo tôi."
Trần Qua quay đầu nói với Chu Hải Nguyên và Lâm Tư: "Hai người các cậu chờ ta ở đây, ta cùng hắn nói chuyện phiếm chút rồi quay lại."
Chu Hải Nguyên và Lâm Tư gật đầu, đi theo hướng Tống Chấn Thăng dẫn Trần Qua được vài bước rồi dừng lại.
Trần Qua đi theo Tống Chấn Thăng vào phòng làm việc của hắn, Tống Chấn Thăng đóng cửa lại, có chút lúng túng nói: "Trần Qua, cậu giờ là đại minh tinh, không ngờ hôm nay có thể gặp cậu, có phải muốn hợp tác với chúng tôi không?"
Trần Qua không nói nhiều lời thừa, trực tiếp dùng "Lời thật lòng thẻ" lên hắn, sau đó bức ép hỏi: "Vừa rồi ngươi đến phòng thể dục làm gì?"
Tống Chấn Thăng ngẩn người, trong đầu theo bản năng nghĩ đến đáp án liền trực tiếp nói ra: "Xem các ngươi diễn tập..."
"Tại sao xem chúng ta diễn tập, là biết trước sắp có chuyện sao?"
Tống Chấn Thăng nói: "Không phải, ta không biết, là lãnh đạo ở kinh đô bảo ta đến xem một chút, Trần Ngọc Phác là đối thủ cạnh tranh chúng ta chú ý chứ sao."
"Có phải là người của các ngươi đã động tay chân vào thiết bị?"
"A... Ta không biết mà..."
"Tại sao thấy chúng ta gặp chuyện thì lại bỏ chạy?"
"Lãnh đạo bảo, không muốn bại lộ bản thân, ta vừa nhìn thấy chuyện lớn như vậy, sợ lát nữa sẽ có nhiều người tới, nên đã đi."
Trần Qua hiểu rồi, mười phần thì có đến tám chín là do lãnh đạo của bọn họ tìm người gian lận, người thực hiện hành động, rất có thể đã sớm chuồn mất, không thể để Trần Qua bọn họ bắt được.
Còn Tống Chấn Thăng cấp bậc vẫn chưa đủ, không biết rõ chuyện này, lãnh đạo của hắn chỉ bảo hắn làm tai mắt, đến xem Trần Ngọc Phác có chuyện gì hay không thôi, về những chuyện khác, Tống Chấn Thăng cũng không biết nhiều.
"Liên lạc với lãnh đạo của ngươi, tên gì?" Trần Qua hỏi.
"Kim Xán nhiều."
Trần Qua vừa nghe cái tên, liền biết đây là người Hàn Quốc.
Xem ra Tống Chấn Thăng cũng không biết rõ nội tình, cho nên hỏi lại cũng không có ý nghĩa gì, nhưng việc Trần Qua biết được tên Kim Xán nhiều, cũng xem như một sự thu hoạch.
Không nằm ngoài dự liệu, Kim Xán nhiều này chính là người biết chuyện, thậm chí là một trong những kẻ chủ mưu.
Bây giờ Trần Qua coi như biết được một kẻ địch, xem như kéo được một chút địch nhân từ trong bóng tối ra.
Tình thế địch trong tối ta ngoài sáng coi như có chút đảo ngược.
Ngày mai Trần Qua sẽ đến kinh đô tham gia Lễ trao giải âm nhạc Thanh âm tự nhiên kia, đến lúc đó có thể đến kinh đô gặp lại Kim Xán nhiều này.
Còn Tống Chấn Thăng nghe chính mình nói hết lời thật, ngay lập tức ngơ ngác thêm hối hận.
Trần Qua không còn gì muốn hỏi nữa, xoay người rời đi.
Mọi người không ngờ Trần Qua lại đi ra nhanh như vậy, một số người nhìn Trần Qua rời đi vẫn còn lưu luyến không nỡ.
Chu Hải Nguyên và Lâm Tư đi theo Trần Qua đi ra, bọn họ cũng tò mò Trần Qua trong thời gian ngắn như vậy có thể nói gì với Tống Chấn Thăng.
Nhưng thấy Trần Qua có vẻ không muốn nói, hai người họ cũng không hỏi thêm nữa.
Trở lại phòng tập, mọi người đều hỏi Trần Qua có phát hiện gì không, Trần Qua chỉ nói còn đang điều tra, không nói gì khác.
Trần Qua biết, việc Tống Chấn Thăng để lộ Kim Xán nhiều, phần lớn là không dám báo với Kim Xán nhiều, cho nên ở chỗ Kim Xán nhiều, hắn vẫn cảm thấy mình ẩn giấu rất tốt.
Nhưng hắn đã bị Trần Qua để ý tới.
Trần Qua lên mạng tìm kiếm thông tin của Kim Xán nhiều, loại lão tổng của giới giải trí này, ít nhiều trên mạng vẫn có một vài thông tin.
Thông tin của Kim Xán nhiều lại khá nhiều, vì lúc đầu hắn là người đại diện kim bài ở Hàn Quốc, một tay lăng xê ra rất nhiều ngôi sao hạng nhất ở Hàn, sau đó mới chuyển sang làm ông chủ Entertainment.
Trần Qua xem xét tin tức của Kim Xán nhiều một lúc, cũng không phát hiện thông tin gì đặc biệt, chỉ biết hắn trước kia là người đại diện kim bài, trong Thịnh Danh Entertainment, là nhân vật số một số hai.
Bây giờ cũng không thể làm gì khác, dù có báo cảnh sát, cũng phải có bằng chứng cụ thể, Trần Qua không lấy được bằng chứng cụ thể, thì sẽ không đánh rắn động cỏ.
Hoặc là không ra tay, đã ra tay, thì phải đánh chết đối phương, đó là ý tưởng của Trần Qua!
Buổi chiều, Trần Ngọc Phác cũng không diễn tập nữa, cùng bên chịu trách nhiệm sửa lại hết những chỗ nguy hiểm có tồn tại thật trên sân khấu.
Cơ bản Trần Ngọc Phác chỉ đổi vài bộ trang phục, ở trên sân khấu vũ đạo cũng không nhảy, dứt khoát làm một màn lạnh lùng cô quạnh, Trần Ngọc Phác tin tưởng chỉ cần dựa vào giọng hát của mình, là có thể làm cho tất cả những người đến hiện trường cảm thấy đáng giá.
Vì lý do an toàn, mọi người cũng không có ý kiến.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn tối, rồi ai về nhà nấy.
Trần Ngọc Phác lúc này mới tìm được cơ hội ở riêng với Trần Qua, đi cùng Trần Qua về, dù sao hai người ở gần, cho nên đi chung.
Bây giờ Trần Qua đã có tài xế riêng, chở Trần Qua và Trần Ngọc Phác hai người cùng nhau đến khu chung cư bọn họ ở.
"Hay là... chúng ta xuống ở công viên đường xiên đi, rồi đi bộ về nhé..."
Trần Ngọc Phác nhìn Trần Qua, nói.
Lúc này Trần Qua và Trần Ngọc Phác đều là đại minh tinh, theo tình hình chung, đều sẽ đi thẳng đến dưới lầu nhà mình, mang khẩu trang rồi mới lên lầu.
Trần Ngọc Phác lại muốn xuống xe trước một đoạn, còn đi bộ về, điều này có nguy cơ bị lộ thân phận rất lớn.
Nhưng Trần Qua nhìn ra Trần Ngọc Phác có chuyện muốn nói, nên đồng ý: "Được."
Tài xế rất hiểu chuyện, đưa họ đến công viên đường xiên rồi lái xe rời đi.
Trần Qua và Trần Ngọc Phác mang khẩu trang, xuống xe, đi trong công viên.
Buổi tối trong công viên còn rất nhiều người, nhảy múa quảng trường, đi dạo, còn có người mang con tới chơi, ai cũng có lãnh địa của mình.
Nhưng chính vì đông người, rất nhiều người lại không để ý Trần Qua và Trần Ngọc Phác đi ngang qua cửa công viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận