Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 252: Mặt cơ rồi (length: 7819)

Trần Qua lên mạng tìm nửa ngày, cũng không tìm được phòng thu âm, cuối cùng thật sự không còn cách nào liền tìm Bảo Quốc Bình, để hắn ở đài truyền hình Giang Ninh chuẩn bị cho mình một cái phòng thu âm.
Trong đài truyền hình cũng có phòng thu âm riêng, dù sao đài truyền hình thỉnh thoảng cũng cần làm một ít phim quảng cáo và thu âm.
Bảo Quốc Bình thấy Trần Qua mở miệng, dĩ nhiên sẽ đi nhờ vả chút quan hệ, cuối cùng sắp xếp cho bọn họ thời gian sử dụng vào buổi chiều ba giờ.
Trần Ngọc Phác bạn cùng phòng hôm nay lại không cùng đến, chỉ có Trần Qua và Trần Ngọc Phác đến phòng thu âm.
Trong hệ thống kỹ năng của Trần Qua có một cái biên khúc (Sơ cấp), kỹ năng này giúp hắn miễn cưỡng có thể làm ra một chút bản nhạc đơn giản, chỉ là không quá quen thuộc với máy móc thao tác, phải nghiên cứu một hồi lâu.
Ba giờ, Trần Qua đã dành hai giờ để nghiên cứu máy móc, cuối cùng cũng quen được.
Trần Ngọc Phác nhìn lại có chút buồn cười, nói: "Ngươi dùng máy móc cũng không quen, làm sao học được biên khúc?"
Trần Qua sao có thể nói đó là kiến thức hệ thống cho được, chuyện này thật khó nói.
"Trước kia ta tiếp xúc máy móc không giống với cái này." Trần Qua chỉ có thể nói như vậy.
Trần Ngọc Phác ngược lại cũng tin là thật.
Trần Qua suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng làm xong bản nhạc không sai biệt lắm, có điều thời gian còn lại cũng không nhiều.
Cũng may Trần Ngọc Phác rất giỏi, thu âm một lần đã xong.
Trần Qua đem file thu âm dẫn vào điện thoại di động, sau đó hai người đúng giờ trả lại phòng thu âm cho đài truyền hình.
Bảo Quốc Bình thấy Trần Ngọc Phác quen biết Trần Qua, lại càng sướng phát rồ.
"Ngày mai thu âm tập mới nhất, Trần Qua ngươi cũng đến xem một chút đi." Bảo Quốc Bình nói.
Trần Ngọc Phác cũng hy vọng Trần Qua đến xem hiện trường thu, liền gật đầu với Trần Qua.
Trần Qua vốn chỉ xem qua buổi thu đầu tiên, sau đó cũng không muốn nhúng tay vào nữa, nhưng bây giờ Bảo Quốc Bình và Trần Ngọc Phác đều muốn hắn tham gia buổi thu, Trần Qua suy nghĩ một chút cũng đồng ý.
Cả ngày ở trong phòng gõ chữ, Trần Qua cũng cần tìm một chút chuyện khác để thư giãn.
Nhất là sau tối hôm qua, Trần Qua cảm thấy có thể đến hiện trường nghe Trần Ngọc Phác hát một chút, cũng là một thú vui không tồi.
"Được, ngày mai ta đi cùng Tiểu Ngọc." Trần Qua nói.
Trần Ngọc Phác nghe Trần Qua gọi mình "Tiểu Ngọc", nhất thời trong lòng rung động một chút.
Trần Qua và Trần Ngọc Phác chào tạm biệt Bảo Quốc Bình, vừa định rời đi, bỗng nhiên Trần Qua nghe được một tiếng gọi quen thuộc.
"Trần Qua!"
Trần Qua ngẩn ra, nhìn sang, thì thấy người gọi mình, chính là Chu Văn Lôi làm cùng ở đài truyền hình Giang Ninh.
"Văn Lôi à, hôm nay không nghỉ à?"
Chu Văn Lôi cảnh giác nhìn Trần Ngọc Phác một lượt, con gái đối với con gái xinh đẹp, nhất là với người có mị lực thân cận với người mình thích, đều có một cảm giác nguy cơ tự nhiên.
"Há, không có nghỉ, chúng ta còn có một vài kế hoạch phương án cần sửa, hôm nay phải làm thêm giờ..." Mắt Chu Văn Lôi vẫn nhìn chằm chằm Trần Ngọc Phác, "Vị này là..."
Trần Qua cười nói: "Ngươi đoán đi."
Chu Văn Lôi ngẩn ra, nhìn Trần Ngọc Phác một hồi, nói: "Bạn gái của ngươi?"
"Ngươi là thành viên trong nhóm siêu nhân à?"
Không đợi Trần Qua nói, Trần Ngọc Phác đã lên tiếng trước.
Chu Văn Lôi lại càng ngẩn ra, phản ứng lại, nói: "Ngươi cũng là người trong nhóm? Ngươi là?"
"Nàng là chủ nhóm!" Trần Qua nói.
Một số người trong nhóm fan Trần Tinh Vũ, cùng ở chung trong một nhóm mấy năm, với nhau đều đã quen thuộc, giống như những dân mạng rất thân thiết, chỉ là chưa từng gặp mặt mà thôi.
Nghe nói người trước mắt này chính là chủ nhóm "Nhất Tinh Nhất Ý", Chu Văn Lôi nhất thời mừng rỡ khôn xiết.
"A, ngươi chính là Tinh Ý à... Aiya, thật xinh đẹp!"
Cảm giác nguy cơ vừa rồi của Chu Văn Lôi nhất thời tan biến, với Trần Ngọc Phác ngược lại giống như thân thiết với bạn bè lâu năm.
Hai người vốn đã có mối quan hệ rất tốt trong nhóm từ trước.
Lần này với hai người bọn họ, ngược lại là một bất ngờ vui vẻ.
Chu Văn Lôi và Trần Ngọc Phác lập tức xắn tay áo lên, hai người hàn huyên một hồi.
"Ngươi muốn tham gia chương trình « Ta Yêu Ca Từ » của chúng ta à, vậy thì tốt quá, ngày mai xem ta có rảnh không, có rảnh ta cũng đến."
"Được nha."
"Có cần ta tuyên truyền giúp ngươi trong nhóm một chút không?"
"Thôi, đợi thu xong, nếu kết quả tốt thì khi phát sóng sẽ báo cho mọi người một tiếng cũng được."
"Ừm ừm, mọi người vẫn luôn muốn nhìn xem dáng vẻ của ngươi thế nào, nhìn thấy ngươi xinh đẹp trên tivi chắc chắn sẽ ghen tị chết mất."
"Đâu có, ngươi cũng rất xinh mà."
"Buôn bán lẫn nhau thổi mà, ngươi có chơi kịch bản sát ở cửa hàng bao giờ chưa?"
"Chơi rồi, nhưng tối nay vẫn muốn đi chơi thêm lần nữa..."
"Được nha, tối nay ta cũng đi, còn thiếu vài người, ta gọi mấy đồng nghiệp."
Hai người trò chuyện thật lâu, Trần Qua đứng bên cạnh, hoàn toàn không xen vào được, muốn đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Một lúc lâu sau, hai người bọn họ mới nhìn Trần Qua bật cười.
"Tối cùng nhau ăn cơm nhé." Chu Văn Lôi nói.
Trần Qua cười nói: "Được thôi, ta nhìn hai người ăn, ngon thật."
Hai người bọn họ cũng hiểu Trần Qua không ăn cơm với người lạ, nghe Trần Qua nói vậy, cũng đều bật cười.
"Vậy bây giờ làm sao? Còn muốn ăn cơm tối nha." Chu Văn Lôi nói.
Đang nói chuyện, điện thoại của Trần Qua vang lên.
Điện thoại gọi đến là của Nguyễn Tiểu Mỹ.
"Trần Qua, cậu ở đâu vậy?"
Trần Qua nói: "Ở đài truyền hình."
"Nghe nói vị hôn thê của cậu đến rồi, sao không mang đến cho tôi gặp mặt một chút, dù gì chúng ta cũng là đối tác hợp tác, cậu lại không giới thiệu gì, có hơi không đúng mực đó."
Trần Qua nghe Nguyễn Tiểu Mỹ đột nhiên nói cái gì vị hôn thê thì giật mình.
"Cái gì vị hôn thê, cậu nghe ở đâu ra thế!?"
Trong tình thế cấp bách, Trần Qua buột miệng nói ra, khiến Chu Văn Lôi và Trần Ngọc Phác bên cạnh im lặng hẳn đi, nghe Trần Qua nói chuyện điện thoại.
"Đừng quan tâm tôi nghe ở đâu, tối nay tôi mời ăn cơm, cậu dẫn cô ấy đến đây, chúng ta gặp mặt làm quen cũng tốt."
Trong giọng nói của Nguyễn Tiểu Mỹ có một sự kiên quyết không cho cự tuyệt.
Trần Qua lại có chút đau đầu, nói: "Thôi vậy đi, các nàng ăn cơm tối rồi."
"Đừng có lừa tôi, có ai ăn cơm tối sớm thế không?" Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
Trần Qua cũng cảm thấy bản thân không cần thiết phải giấu diếm nữa.
"Ăn tối thì thôi đi, hơi đột ngột, ngày mai các nàng có thể sẽ đến cửa hàng chơi kịch bản sát, đến lúc đó cậu muốn gặp thì cứ đến là được."
"Được rồi, cậu bảo tôi gặp thì tôi chưa chắc muốn gặp đâu!"
Nguyễn Tiểu Mỹ tức giận nói một câu, rồi cúp điện thoại.
Trần Qua cũng thấy mơ hồ, con gái sao thay đổi sắc mặt nhanh thế!
"Ai gọi vậy?" Chu Văn Lôi hỏi.
Trần Qua nói: "Nguyễn Tiểu Mỹ."
"Ai vậy?" Lần này đến lượt Trần Ngọc Phác hỏi.
Chu Văn Lôi nói: "Đối tác hợp tác cửa hàng kịch bản sát của Trần Qua, một tiểu phú bà."
Trần Ngọc Phác hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Xinh lắm hả?"
"Quả thật rất xinh, ngang ngửa với cậu."
Trần Ngọc Phác nhìn về phía Trần Qua, nói: "Trần Qua, có phải ngươi định ở rể nhà người ta không?"
Trần Qua nghe hai người nói vậy, liền nói: "Nói bậy bạ gì đó, ta là người như vậy sao."
"Phải!"
Trần Ngọc Phác và Chu Văn Lôi đồng thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận