Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 387: Đi qua gây khó dễ (length: 7673)

Dương Vũ Giai nghe Trần Qua nói về Trần Ngọc Phác, trong nháy mắt liền im lặng.
Một lát sau, Dương Vũ Giai mới sâu kín nói: "Bây giờ đối với ngươi mà nói, nàng so với ta quan trọng hơn, đúng không?"
Trần Qua nghĩ một lát, nói: "Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ta chỉ biết rõ, ta ký hợp đồng với Trần Ngọc Phác, liền muốn có trách nhiệm với nàng, đến thăm ngươi, cũng là làm một người bạn và một đạo diễn đối với ngươi một chút quan tâm."
Dương Vũ Giai nghe Trần Qua nói như vậy, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên có ý khác nói: "Hợp đồng của ta sang năm cũng hết hạn..."
Dương Vũ Giai đã từng nói với Trần Qua, nàng cũng muốn Trần Qua ký hợp đồng với mình.
Khi đó Dương Vũ Giai là nữ diễn viên nổi tiếng nhất, nếu nàng gia nhập công ty của Trần Qua, đối với Trần Qua mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bây giờ Dương Vũ Giai như vậy, có nguy cơ bị hủy dung, nửa câu sau, nàng liền không biết làm sao để nói ra khỏi miệng.
Trần Qua biết Dương Vũ Giai lo lắng điều gì, nói: "Ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn muốn, bất kể ngươi như thế nào, ta đều nguyện ý ký hợp đồng với ngươi."
Dương Vũ Giai nghe Trần Qua đồng ý, muốn cười toe toét, nhưng động tác hơi lớn, vết sẹo trên mặt nàng dường như bị đụng phải, đau đớn dữ dội khiến nàng vừa mới cười đã phải nhăn mặt kêu nhỏ.
"Quyết định rồi nhé, không cho phép ngươi đổi ý." Dương Vũ Giai vừa khóc vừa cười nói.
"Yên tâm đi, ta không đổi ý là được, chỉ là chi phí ký hợp đồng của ngươi đến lúc đó cũng đừng quá cao thì tốt." Trần Qua cười nói.
Dương Vũ Giai cũng vui vẻ nói: "Bây giờ ngươi có nhiều tiền như vậy rồi, còn sợ gì."
Hai người nói chuyện một hồi, bỗng nhiên có người gõ cửa, Trần Qua mở cửa nhìn một cái, có hai người đến.
Trần Qua nhìn, người đi trước hắn cũng nhận ra, là đạo diễn của bộ phim này Hoàng Kiến Tân, một người khác phỏng chừng cũng là người của đoàn làm phim.
Hoàng Kiến Tân hai người xách trái cây và sữa bò Nhật Bản sau khi vào, thấy Trần Qua, hắn cũng không biết Trần Qua, cho rằng là người thân của Dương Vũ Giai.
"Vũ Giai, hôm nay có thấy khỏe hơn chút nào không?"
Dương Vũ Giai thấy bọn họ, dù còn rất yếu ớt, nhưng vẫn có tinh thần, nói: "Khỏe hơn một chút rồi, cảm ơn hai vị đạo diễn đã quan tâm."
Trần Qua đối với lần tai nạn này, vốn có chút không hiểu, nói: "Hoàng đạo diễn, vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Hoàng Kiến Tân hơi ngớ người, càng cảm thấy Trần Qua là người nhà của Dương Vũ Giai, đến đây chất vấn rồi.
"Cái này... Chúng tôi cũng đang điều tra, bước đầu xem ra, hẳn là do tổ đạo cụ có vấn đề, hiện trường có thấy một vài mảnh bình thủy tinh, những thứ này vốn không nên xuất hiện ở hiện trường..."
Trần Qua nghe trong lòng khẽ giật mình, Hoàng Kiến Tân nói là một vài, chứ không phải một cái.
Có thể thấy cảnh quay đó, bình thủy tinh ở hiện trường cũng không chỉ có một!
Với một bộ phim chiến tranh, không nhất định phải có thủy tinh xuất hiện, tổ đạo cụ sao lại thả một vài mảnh bình thủy tinh, hơn nữa còn không chỉ có một?
Trần Qua cũng đóng phim, biết rõ lỗi sai này ở đoàn làm phim nhỏ thì có thể xảy ra, ở một đạo diễn lớn như Hoàng Kiến Tân, một sản xuất lớn như vậy, còn xuất hiện vấn đề này, thật sự là không thể tha thứ.
Trần Qua nhất thời có chút tức giận, nói: "Hoàng đạo diễn làm việc vốn là có tiếng cẩn thận, sao lại xảy ra vấn đề như vậy?"
Hoàng Kiến Tân rất là lúng túng, vội vàng hòa giải nói: "Vị tiên sinh này, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài và những người quan tâm đến Dương tiểu thư cũng như công chúng một lời giải thích, nhưng trước mắt, vẫn nên để cho Dương tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe mới phải."
Hoàng Kiến Tân cũng lập tức nói: "Đoàn phim chúng tôi cũng sẽ chờ Vũ Giai quay lại, vai diễn của nàng chúng tôi sẽ giữ nguyên."
Đây coi như là một sự hứa hẹn tốt đẹp dành cho Dương Vũ Giai, Dương Vũ Giai thấy Trần Qua trước mặt Hoàng Kiến Tân vì mình "bất bình" trong lòng rất ấm áp, đối với nguyên nhân của sự việc, lại không để ý lắm.
Hơn nữa Dương Vũ Giai cũng không muốn làm to chuyện với Hoàng Kiến Tân, dù sao người ta trong giới cũng có không ít quan hệ.
"Cảm ơn Hoàng đạo diễn, chẳng qua là tôi không biết đến khi nào mới khỏi hẳn..." Dương Vũ Giai nói.
"Không sao, tôi hỏi bác sĩ rồi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn thôi." Hoàng Kiến Tân rõ ràng cũng chỉ nói lời an ủi.
Một lát sau, bố mẹ của Dương Vũ Giai cùng đến bệnh viện, thấy Hoàng Kiến Tân, hai người họ lại vừa trách móc một phen, Hoàng Kiến Tân cũng chỉ có thể cười trừ.
Ngược lại là Dương Vũ Giai đứng ra hòa giải, một lát sau, Hoàng Kiến Tân nói còn có việc, rời đi, Trần Qua thấy vậy, cũng mở lời cáo từ.
Dù sao cũng là bệnh viện chứ không phải ở nhà, bố mẹ của Dương Vũ Giai mặc dù muốn Trần Qua ở lại một lát, cũng không tiện mở miệng.
Trần Qua liền rời bệnh viện trong ánh mắt lưu luyến không rời của cả ba người họ.
Tình huống hôm nay, khiến Trần Qua có chút khó xử.
Bây giờ Dương Vũ Giai bị thương, nhu cầu tình cảm rất mạnh, sự lệ thuộc vào mình dường như cũng vượt quá trước đây.
Hơn nữa bố mẹ của Dương Vũ Giai, nhìn cũng có vẻ rất hài lòng về mình, nếu như trước đây khi Dương Vũ Giai đang nổi tiếng, có lẽ họ còn phản đối Dương Vũ Giai qua lại với mình, nhưng bây giờ, Trần Qua nhìn ra được, họ cảm thấy mình tốt với con gái họ, còn lại họ không quá để ý.
Nếu như mình cứ tiếp tục ở lại, mối quan hệ giữa mình và Dương Vũ Giai có lẽ cũng sẽ có chút khó giải quyết.
Trần Qua không thích Dương Vũ Giai, thậm chí người Dương Vũ Giai thích, cũng là Trần Tinh Vũ, không phải mình... Mình đương nhiên không thể ở bên cạnh nàng, biện pháp tốt nhất, vẫn là nên về sớm một chút, rời khỏi nơi này mới là tốt nhất.
Trần Qua quyết định, bảo Tôn Lộ đặt vé máy bay cho trưa mai.
Tôn Lộ cười nói: "Sao lại về rồi, không ở lại với Dương Vũ Giai thêm sao?"
"Ta có phải là bạn trai của nàng đâu, thăm nàng một chút, chẳng qua là như một người bạn thôi, bạn của ngươi bị thương ngươi không mong tới xem sao?"
Tôn Lộ cười nói: "Ngươi giải thích cái gì, cứ như chột dạ ấy, ngươi không phải là bạn trai của nàng, nhưng nếu ngươi muốn, ta cá nàng sẽ không từ chối, chứ đừng nói chỉ là làm bạn trai không từ chối, lúc này ngươi muốn cầu hôn, ta đoán nàng đều sẽ đồng ý."
Tôn Lộ người này ngày thường thích nhiều chuyện, nhưng nhìn người vẫn khá chuẩn, hôm nay Dương Vũ Giai quả thực đã nói những lời tương tự với Trần Qua, Tôn Lộ không nghe được, nhưng cũng đoán được tám chín phần mười.
Trần Qua không có cách nào phản bác cô ta, không thể làm gì hơn ngoài việc chuyển chủ đề: "Cô nói nhiều thế, đi mua vé máy bay đi!"
Tôn Lộ ngoan ngoãn mua vé, sau đó hỏi: "Còn một ngày nữa, ngươi muốn làm gì?"
Trần Qua suy nghĩ một chút, vé máy bay nhất định là chiều mai, sáng mai đến tạm biệt Dương Vũ Giai, vậy hôm nay...
Trần Qua chợt nghĩ đến một chuyện.
Đó chính là kịch bản!
Trước kia Trần Qua chỉ mới viết bản phác thảo chương trình, cùng với kịch bản của kỳ đầu tiên, sau khi về Giang Ninh, Trần Qua lại viết thêm vài lần, chiều nay không có việc gì, Trần Qua có thể viết nốt kịch bản của các kỳ sau của chương trình này.
Nhân lúc vẫn còn ở kinh đô, hôm nay có thể đến gặp Hạ Nhan một chuyến, giao nội dung cho nàng, đỡ phải về Giang Ninh rồi, phải liên lạc qua mạng.
Loại vật này, vẫn là trao đổi trực tiếp tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận