Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 224: Thay đổi Internet văn đàn cách cục (length: 8388)

Trần Qua trở lại nhà, đang chuẩn bị tắm, chợt nghe âm thanh của hệ thống.
"Chúc mừng kí chủ, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hai bản tiểu thuyết fan đều vượt qua 5 vạn, khen thưởng 500 ngàn danh vọng, thị lực + 1, trí lực + 1, bén nhạy + 1, kỹ năng: Biên khúc (Sơ Giai )."
Thấy gợi ý của hệ thống, Trần Qua không nhịn được nhìn qua hai quyển sách của mình.
« Quỷ Xuy Đăng » 4.3 vạn đặt mua, hơn 6 vạn fan.
« Đạo Mộ Bút Ký » 3.5 vạn đặt mua, 5 vạn fan.
Thời gian phát hành hai quyển sách cách nhau một tháng, thành tích thoạt nhìn là không khác biệt lắm.
Trên mạng hai bên Fan của hai bộ truyện vẫn cứ tiếp tục cãi vã, bất quá sau khi Trần Qua dùng tài khoản người sinh Vô Thường đăng bài làm rõ, tình huống ngược lại đã khá hơn không ít.
Trần Qua nhìn một chút nhiệm vụ chính tuyến của mình.
Lúc này nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống cũng bắt đầu thay đổi.
【 nhiệm vụ chính tuyến: Phát hành một ca khúc, hơn nữa có 1 vạn fan. 】 Trần Qua biết rõ, mình nên hướng ca đàn phát triển.
Chỉ là không biết rõ nhiệm vụ chính tuyến này là muốn chính mình hát một bài hát, hay là mình "viết" một ca khúc, để người khác hát cũng được.
Cũng may chương trình « Ta yêu ký ca từ » đã đang chuẩn bị, 6 người hát chính, chính là những người mà Trần Qua cảm thấy rất tốt.
Có bài hát nào hay, có thể nghĩ đến họ.
Đương nhiên, nếu bài hát quá hay, Trần Qua có thể sẽ giấu nghề.
Mặc dù trước mắt Trần Qua chưa có ý định quay lại giới giải trí, nhưng cứ giấu nghề cũng không sao.
Đang suy nghĩ, Hạ Vân Khanh tìm Trần Qua.
"Cặn bã nam! Ra đây!"
"Sao thế?"
Trần Qua nhìn nàng trông có vẻ rất giận, nhưng mình mấy ngày nay đều không nói chuyện với nàng, chắc không phải mình chọc nàng đi.
"Không sao, dạo này ta muốn tìm một việc gì đó làm, nghĩ mãi không ra nên làm gì."
Trần Qua thầm nghĩ không biết lần này Hạ Vân Khanh có phải là lại ba phút cao hứng không nữa, vốn có thể sống cuộc đời không lo ăn mặc, sao đột nhiên lại muốn tìm việc làm.
"Sao đột nhiên lại muốn tìm việc làm?"
"Chán quá nha, ngày nào cũng chơi đùa không có ý nghĩa gì, ngươi viết truyện thì ngắn ngủn, đọc một lúc là hết, chung quy cũng muốn tìm việc gì đó làm mà, hơn nữa mấy ngày trước ta đi chơi ở quán kịch bản sát, lại thấy chủ quán, ta thấy người như vậy mới có ý nghĩa cuộc sống, chúng ta như thế này thật là lãng phí tuổi xuân."
Trần Qua thầm nghĩ đám phú nhị đại này đúng là màu mè, cuộc sống của bọn họ, không biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể trải nghiệm.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ mình cũng có hơn mười triệu tài sản, theo người bình thường thì đã có thể sống sung sướng, không cần làm gì, nhưng mình cũng không thể sống qua ngày như vậy được.
Trần Qua không ngờ rằng, người kích thích Hạ Vân Khanh gây dựng sự nghiệp lại là mình.
"Nhà cô không phải mở quán lẩu sao, cô quản lý mấy quán đó chẳng phải tốt hơn sao?"
"Lúc trước ta cũng quản rồi, không có gì thú vị, ta vẫn muốn giống như chủ quán kịch bản sát kia, tự mình gây dựng sự nghiệp, không dựa vào ba mẹ."
Trần Qua nghe Hạ Vân Khanh nói vậy, lại cảm thấy nàng có điểm giống Nguyễn Tiểu Mỹ, hai người này mà quen nhau, phỏng chừng sẽ thành bạn tốt.
"Ta là người viết sách, không phải kinh doanh, cô kêu ta nghĩ kế thì làm sao ta có ý gì, cô có nhiều bạn bè thế, hỏi ý kiến họ đi?"
"Hả? Sao ngươi biết ta có nhiều bạn bè?"
"Đến từ Hạ Vân Khanh danh vọng +1."
Màu xanh lam khó hiểu.
Trần Qua lúc này mới phản ứng, Hạ Vân Khanh nói chuyện với mình, cũng chưa từng kể chuyện về bạn bè mình, Trần Qua là ngày đó ở quán kịch bản sát trong Du Thành gặp được nàng có nhiều bạn bè.
Nhưng Hạ Vân Khanh không hề biết, ông chủ quán kịch bản sát đó với mình là một người.
Với Hạ Vân Khanh, ông chủ quán là ông chủ quán, một lời khó nói hết là một lời khó nói hết, đó là hai người khác nhau.
Trần Qua vội vàng giải thích: "Những người giàu có như các cô, không phải ai cũng có nhiều bạn bè à, ta đoán thôi."
Hạ Vân Khanh đáp: "Bạn bè chơi bời thì nhiều, chứ không ai bàn bạc được việc gì với ta."
"Vậy thì cô đúng là bi ai." Trần Qua nói.
"Thì vòng bạn bè của ta nó thế mà, biết sao được."
"Cô đi hỏi thử ba mẹ cô hoặc là ba mẹ của bạn bè cô xem sao, chắc họ sẽ hiểu về kinh doanh nhiều hơn."
"Họ toàn là mấy ông bà già cổ hủ, nói chuyện với họ không được, nói đi nói lại thì vẫn là mấy thứ đó, chán òm."
"Vậy cô thấy hứng thú với cái gì?" Trần Qua hỏi.
"Bình thường ngoài ăn chơi ra, vui nhất là đọc truyện trên mạng." Hạ Vân Khanh nói.
Trần Qua mở miệng trêu đùa: "Vậy cô mở trang web văn học mạng đi."
Trần Qua nói đùa, không ngờ Hạ Vân Khanh lại nghe lọt tai.
"Đúng nhỉ, ta cũng mở trang web đi!"
"Cô ký hợp đồng với ta thì sao?"
"Ha, không được, ngươi đã ký hợp đồng Bạch Kim với Mây Trung Văn rồi, không thể. . ."
"Vậy thì ta mua luôn Mây Trung Văn! Cô thấy thế nào?"
Trần Qua không ngờ Hạ Vân Khanh thật sự có ý định, còn muốn mua cả Mây Trung Văn.
Tuy rằng bây giờ Mây Trung Văn không phải là trang web văn học mạng số một, còn lâu mới sánh được với mấy trang web niêm yết trên thị trường, nhưng xu hướng phát triển hiện tại của Mây Trung Văn rất tốt, nếu giá không quá cao, thì ông chủ Mây Trung Văn sẽ không có khả năng bán.
"Đấy không phải là một khoản tiền nhỏ đâu, ta chỉ nói chơi thôi, cô đừng làm liều."
Nếu là người bình thường, Trần Qua có lẽ sẽ còn trêu thêm vài câu, nhưng Hạ Vân Khanh có tiềm lực thế nào, hắn biết rõ, là thiên kim nhà giàu nhất Du Thành, nếu ba mẹ ủng hộ, Mây Trung Văn vẫn là có thể mua được.
Đối với Hạ Vân Khanh, Trần Qua chỉ có thể khuyên nàng đừng manh động.
"Không làm liều, ta nghiêm túc đấy, thật đó!" Hạ Vân Khanh dường như rất nghiêm túc, "Ta cũng thích đọc tiểu thuyết mà, xem như làm sự nghiệp của mình cũng tốt mà, đến lúc đó ta xem rồi thu mua luôn mấy công ty điện ảnh, rồi đưa mấy bộ tiểu thuyết đó lên màn ảnh, người đầu tiên sẽ là ngươi với « Quỷ Xuy Đăng »!"
Trần Qua nghe Hạ Vân Khanh nói, có chút kinh hãi.
Hạ Vân Khanh có vẻ ngoài của một thiên kim ăn chơi trác táng, nhưng mấy lời vừa nói, lại rất có tầm nhìn.
Tập đoàn văn học mạng lớn nhất địa cầu trước kia, cũng là con đường phát triển này.
Hạ Vân Khanh hiển nhiên đã nhìn thấy tương lai của văn học mạng, đó chính là bản quyền.
Đây mới là con đường mà văn học mạng nên đi, cũng là con đường tắt để văn học mạng có được sự công nhận và tầm ảnh hưởng tốt nhất.
Bây giờ viết truyện mạng trong mắt một số người, vẫn bị xem là không đứng đắn, mang đầy những mác "hạ đẳng", "tiểu hoàng văn".
Nhưng nếu vài bộ phim điện ảnh truyền hình xuất sắc được phát sóng, sẽ lập tức thay đổi cái nhìn của mọi người.
Thậm chí những người ban đầu không đọc truyện mạng, sẽ quay lại tìm đến.
"Ý tưởng của cô rất tốt, nhưng ta khuyên cô hãy suy nghĩ kỹ trong một tháng, rồi quyết định." Trần Qua nói.
"Tại sao?"
"Vì ta sợ cô nổi hứng nhất thời, quyết định rồi không kiên trì được bao lâu, lại bỏ dở giữa chừng."
"Ha ha ha, ngươi không biết ta rồi, ta đã muốn chơi thì thôi, đã muốn làm gì nhất định sẽ làm xong! Hơn nữa, mua lại trang web rồi, nhân viên các thứ đều không cần đổi, ta cũng sẽ không can thiệp, chỉ kiểm soát phương hướng lớn thôi, chứ đâu phải bắt ta cái gì cũng phải quản, đúng không?"
"Ừ, cô nói có lý."
"Ha ha, vẫn là nói chuyện với ngươi có được chút kiến thức, ta đi chuẩn bị đây."
Hạ Vân Khanh hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện này.
Mà Trần Qua biết rằng, Hạ Vân Khanh ra tay, có lẽ thật sự sẽ thay đổi cục diện văn học mạng!
Thân mến, chương này đã xong, chúc bạn đọc vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận