Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 129: Đại thần phong thái (length: 7658)

Trần Qua sau khi viết xong lời bạt, liền bắt đầu bận rộn trông nom cửa tiệm, tự nhiên không biết rõ ban biên tập của Trác Vi bọn họ có ý kiến gì về thư của mình không.
Cũng không rõ số liệu thư của mình như thế nào.
Ngày thứ hai, Trần Qua ăn điểm tâm xong, đi tới tiệm, phát hiện Trác Vi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho mình.
"Có ở đó không?"
"Thư của ngươi thành tích rất tốt, có thể nói cho ta một chút nội dung phía sau ngươi viết cái gì không?"
"Ta không phải nghi ngờ năng lực của ngươi, chỉ là muốn biết rõ ngươi có kế hoạch dài hơi hay không."
"Sáng nay có chuyện gì sao, sao không cập nhật?"
"Không có bản nháp à?"
"Có đó không?"
...
Trần Qua thấy Trác Vi gửi cho mình nhiều tin nhắn như vậy, có chút bất ngờ, Trác Vi này sốt ruột vậy sao?
Sợ chạy mất à?
"Buổi trưa sẽ cập nhật, nội dung phía sau ta đã nghĩ xong, chỉ còn viết ra, yên tâm, đến hết bản ta đều đã nghĩ xong nội dung."
Trần Qua cho Trác Vi một viên Định Tâm Hoàn.
Thực ra quyển « Ta thật là đại minh tinh » này trên địa cầu là 404, không phải là một quyển sách đã viết xong, Trần Qua sở dĩ nói phần kết mình cũng đã nghĩ xong, là bởi vì Trần Qua cũng không định cứ mãi viết đến phần cuối của quyển sách này.
Đối với Trần Qua mà nói, quyển sách này tuy hay, nhưng đến hậu kỳ, quả thật hơi bị dài dòng, hơn nữa cốt truyện cũng không còn thú vị như ban đầu, biến thành lặp lại việc khoe khoang và vả mặt.
Cho nên theo ý của Trần Qua, quyển sách này viết đến lúc nhân vật chính đại hôn là có thể kết thúc, cũng sẽ không tồn tại vấn đề kết cục xấu hay bỏ dở.
"Được, ta đợi ngươi cập nhật."
Trác Vi nghe Trần Qua nói vậy, cũng yên lòng, khó khăn lắm mới có một quyển số liệu nghịch thiên như vậy, Trác Vi có thể không muốn nó bị chết non.
Trần Qua cầm laptop, mở đám mây.
Lần này Trần Qua mới bắt đầu xem số liệu của quyển sách mình đăng ngày hôm qua.
Lưu trữ: 1302.
Không có logo giới thiệu sách mới được ký hợp đồng, « Ta là đại minh tinh » cũng không có lượt hiển thị, số lượng lưu trữ sau đó tự nhiên cũng rất khó tăng lên.
Tuy vậy hơn một ngàn lượt lưu trữ, Trần Qua vẫn có chút bất ngờ.
Dù sao so với các độc giả có khẩu vị phức tạp ở giới văn đàn mạng hiện tại, Trần Qua cũng không dám nói quyển này có được mọi người hoan nghênh không.
Bây giờ nhìn lại, hình như cũng không tệ lắm, mọi người vẫn khá thích đó chứ.
Trần Qua tìm Trác Vi, hỏi: "Ngày đầu tiên hơn một ngàn lượt lưu trữ, ở chỗ các ngươi là mức độ nào?"
Trác Vi thấy Trần Qua hỏi, cũng chỉ đành thật lòng trả lời: "Mức của đại thần, nếu là ở Hoa Ngu thì... ngay cả đại thần cũng chưa chắc có thành tích như vậy, chủ yếu là do ngươi viết quá hay, nên ngươi phải cố gắng viết tiếp nhé, ta rất xem trọng ngươi."
Trần Qua đại khái biết, trang web này cũng có đại thần, nhưng phía trên đại thần thì vẫn còn trống.
Thành tích sách mới của Trần Qua, đã vượt qua rất nhiều đại thần rồi.
Biết được tin tức này, Trần Qua cũng rất kích động, trả lời: "Được."
Trần Qua cất điện thoại, nhìn một lượt bình luận sách của mình:
"Hoa Ngu xin đừng."
"Ta lạy, tác giả trâu bò, ngôi thứ ba cản lùi!"
"Kiên trì đọc hết, vẫn thấy rất hay!"
"Không tệ, lưu trữ."
"Đám mây bây giờ thiếu sách lắm hả, Hoa Ngu cũng đăng?"
"Đọc xong, người ta viết rất hay, tuy ngôi thứ ba có chút không quen, nhưng vẫn rất ổn."
"Phong thái đại thần!"
"Bài hát cuối « Hải Yến » kia, quá kinh diễm, ta tra cả nửa ngày trời, không tìm được là tác phẩm của ai, ai có thể cho biết không?"
"Chẳng lẽ Trương Diệp đọc bài hát « Hải Yến » kia, không lẽ là tác giả tự viết sao?"
"Hiển nhiên là không rồi, nếu không tác giả còn viết văn mạng làm gì, đi làm thơ thì đã nổi danh rồi."
"Thơ hiện đại khó mà hiểu nổi để mà thưởng thức, có hay như mấy người nói không, nhưng cốt truyện thì không tệ."
"Nhanh cập nhật đi!"
Trong phần bình luận một nhóm người chỉ vừa liếc sơ, còn chưa xem hết đã bắt đầu khó tính chê bai, nguyên nhân cũng chỉ là vì không thích Hoa Ngu, không thích ngôi thứ ba mà thôi.
Trần Qua xóa hết những bình luận này, còn đối với những bình luận nói Hoa Ngu khó xem, khuyên mọi người sang xem Hàn Ngu, Nhật Ngu thì Trần Qua thẳng tay cấm vĩnh viễn. Không quen ai hết!
Đương nhiên, đa phần những bình luận, là những độc giả đọc xong cảm thấy hay rồi để lại.
Người khen thưởng cũng không ít, 100 điểm, 500 điểm, có đến bảy tám cái, cũng tức là một tệ, năm tệ, còn có một người khen thưởng 50 tệ.
Đối với một tác giả mới viết Hoa Ngu, ngày đầu tiên mà có nhiều người khen thưởng như vậy, đó cũng tuyệt đối đáng để tự hào.
Vừa lúc sau đó, điện thoại Trần Qua nhận được tin nhắn thông báo từ ứng dụng đám mây.
Bạn nhận được khen thưởng 100.000 điểm từ cô gái Ma Hoa Biện!
Trần Qua ngây người, tên này, hiển nhiên là Trác Vi rồi.
"Ngươi thưởng cho ta à?" Trần Qua vội vàng hỏi.
Trác Vi trả lời ngay: "Ừm đó, ta rất thích quyển của ngươi, cũng hi vọng ngươi cố gắng lên, ta lần đầu tiên làm cho người khác khen thưởng minh chủ đó, đừng làm ta thất vọng nhé! 【Đáng thương】"
Trần Qua không rõ gia cảnh Trác Vi như thế nào, nhưng một ngàn tệ, đối với một biên tập văn mạng mà nói, cũng không tính là tiền tiêu vặt.
Cho dù nàng là muốn cho mình chăm chỉ cập nhật, nhưng nếu không phải thật thích thì nàng cũng sẽ không khen thưởng nhiều như vậy.
"Cám ơn." Trần Qua nói.
"Ừ ừ, mau cập nhật đi, ta muốn đọc phần tiếp theo. ヽ( ▽? ) no "
"Đi liền đây."
"Được, cuối tuần này sẽ đề cử cho ngươi!"
"Nhanh vậy sao..."
"Với thành tích của ngươi thì phải chạy đua thôi."
"Ha ha, được."
Kết thúc trò chuyện với Trác Vi, Trần Qua bắt đầu tiếp tục viết tiếp nội dung phía sau.
Nội dung vài chương đầu của « Ta thật là đại minh tinh », là về việc nhân vật chính Trương Diệp xuyên việt đến một Thế Giới Mới, sau đó thông qua kim thủ chỉ của mình, thi đỗ vị trí ở đài phát thanh.
Chương thứ sáu là nội dung nhân vật chính sau khi về nhà, chủ yếu là viết về tương tác giữa nhân vật chính và nữ chủ nhà là nàng Mẫn, để được chủ nhà gia hạn tiền thuê phòng, Trương Diệp chỉ có thể "làm trâu làm ngựa" cho chủ nhà, hai người tương tác với nhau vừa buồn cười lại vừa có cảm giác đời thường, còn có một chút mờ ám.
Chương thứ bảy, nhân vật chính đi làm ngày đầu, viết về một số trao đổi bình thường với đồng nghiệp, lãnh đạo giao cho anh học hỏi một lão làng, kết quả lão làng này căn bản là coi thường nhân vật chính, ăn nói cũng chua ngoa.
Hai chương này, coi như là giai đoạn quá độ sau khi kết thúc nội dung chương 1 đến chương 5, tuy chỉ là thường ngày, nhưng đọc rất hấp dẫn, đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa đại thần và kẻ thất bại.
Trần Qua vừa viết xong một chương thì liền đăng, hai chương đăng xong cũng gần chạng vạng tối.
Theo việc Trần Qua cập nhật, bình luận mới về quyển « Ta thật là đại minh tinh » này cũng xuất hiện.
"Mẹ kiếp, ta không thích Hoa Ngu, quyển này lại đọc thấy hấp dẫn, viết hay đấy chứ!"
"Ta không xem ngôi thứ ba, vậy mà đọc thấy không có gì không tốt."
"Cô chủ nhà này có thể đổ rồi, ta đọc mà chịu không nổi."
"Ha ha ha, tác giả viết về phụ nữ có một gu đấy."
"Gu gì thế?"
"Nhanh cập nhật đi, lần đầu tiên ta đọc Hoa Ngu, đừng bỏ dở đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận