Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 67: Trị phần ngọn cũng trị gốc (length: 8255)

Vợ chồng Hà Cầm vừa đi, những người hàng xóm có quan hệ tốt với nhà Trần Hải Long liền xúm lại hỏi han.
"Hải Long, vợ chồng Hà Cầm tới làm gì vậy?"
"Cái này còn chưa rõ sao, chắc chắn là đến tận cửa xin lỗi rồi."
"Thật vậy sao?"
"Mấy năm nay có thể từ trước đến nay không thấy Hà Cầm áy náy với nhà ai mà đến đây."
"Mấy ngày nay Hà Cầm gặp ai cũng nói con gái mình vào làng giải trí rồi, chúng ta còn tưởng bà ta càng coi thường nhà ngươi, ai ngờ lại đến xin lỗi."
"Đều là hàng xóm láng giềng, lại có họ hàng thân thích, có thể không thành kẻ thù thì tốt hơn."
Một đám người ồn ào bàn tán, chẳng cần đến nửa ngày, cả thị trấn trên dưới đều sẽ biết chuyện này.
Chuyện nhà của người bình thường trong cả thị trấn đương nhiên sẽ không ai biết đến, nhưng dù sao Trần Tinh Vũ trước đây cũng là một đại minh tinh, cả thị trấn trên dưới đều biết rõ nhà bọn họ, về chuyện gia đình lại càng rõ hơn.
Chỉ là mọi người đối với việc người nhà Hà Cầm đột nhiên đến tận cửa xin lỗi còn chưa rõ nguyên do.
Dù sao rất nhiều người cũng biết, ngay vào ngày hôm trước, khi Hà Cầm đang tán gẫu với người khác, bà ta vẫn còn hết sức coi thường nhà Trần Qua.
Nhà Trần Qua vừa mới ăn cơm trưa xong thì nhà Trần Tĩnh đã tới.
"Anh, chị dâu." Vợ chồng Trần Hải Đào vừa vào cửa đã vui vẻ gọi lớn.
"Hôm nay hai tên kia tới nhà anh xin lỗi đấy hả?" La Bình hỏi.
"Mẹ, con đã sớm nói rồi, hai người bọn họ phải đến nhà bác cả xin lỗi trước rồi mới đến nhà mình." Trần Tĩnh nói.
Thạch Tuệ nói: "Đúng là hai người họ đến nhà xin lỗi, bên ngoài nhiều người thấy lắm."
"Hả hê quá đi!" La Bình nói.
"Hôm nay ở nhà mình, bọn con không ít lần cho họ xem sắc mặt." Trần Hải Đào vừa nói vẻ mặt sung sướng, "Sau này gặp mặt, bọn họ đều phải cúi đầu trước chúng ta."
Trần Tĩnh nói: "Ba, ba đúng là cáo mượn oai hùm."
"Nói bậy bạ, sao lại hồ giả hổ uy?" Trần Hải Đào có chút không vui liếc nhìn Trần Tĩnh.
"Trần Qua ca ca là Lão Hổ." Trần Tĩnh giải thích, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Về chuyện Hà Cầm và Vưu Quốc Huy đến tận nhà xin lỗi, Trần Tĩnh cũng đã kể sơ qua cho cha mẹ mình nghe, cho nên Trần Tĩnh vừa nói như vậy, vợ chồng Trần Hải Đào liền hiểu, bây giờ mình có thể được oai phong như vậy, đó cũng là nhờ Trần Qua.
"Ha ha ha, nếu Trần Qua là Lão Hổ, anh của ta tự nhiên cũng là Lão Hổ, anh của ta là Lão Hổ, thì ta đây cũng nhất định là Lão Hổ." Trần Hải Đào cười nói, "Người một nhà đều là Lão Hổ, không thể là hồ ly được."
Trần Hải Long cười nói: "Không sai, chị dâu mày cũng là hổ mẹ nổi danh."
Mọi người ha ha cười lớn, Trần Hải Đào cười nói: "Chị dâu, ta không có nói vậy nha, là anh nói."
Người một nhà cười cười nói nói rất là vui vẻ.
Vợ chồng Trần Hải Long giữ nhà Trần Hải Đào ở lại ăn cơm, sau khi cơm nước xong, Trần Qua chuẩn bị đi rửa chén, nhưng tất cả mọi người đều phản đối.
Vì mọi người vẫn cảm thấy trên tay và lưng của Trần Qua còn sẹo, không thích hợp đụng vào nước.
Bất kể Trần Qua giải thích thế nào, bọn họ vẫn không để Trần Qua động tay.
Cuối cùng vẫn là hai anh em Trần Hải Long đi rửa chén.
Trần Tĩnh kéo Trần Qua thảo luận xem buổi chiều đi đâu chơi.
Nhưng còn chưa thảo luận ra kết quả thì điện thoại của Trần Tĩnh lại vang lên.
Điện thoại gọi đến hiển thị: Diệp Minh Minh.
"Người tốt, chủ quản của ngươi lại gọi cho ngươi." Trần Qua cười nói, "Hôm qua nói như vậy, hắn còn chưa bỏ cuộc à."
Trần Tĩnh nhìn điện thoại hiển thị, nhíu mày một cái, sau đó tắt máy.
Nhưng mới qua vài giây, điện thoại lại gọi đến.
Trần Qua không nhịn được nghe điện thoại.
"Này, có chuyện gì không?"
Bên kia nghe được giọng Trần Qua, hơi sững sờ, sau đó nói: "Đương nhiên có chuyện."
"Có chuyện thì nói, có rắm thì mau thả!" Trần Qua nói.
Trần Tĩnh "Phốc" một tiếng bật cười, còn cố ý để cho bên kia nghe được.
Bên kia lại trầm mặc một hai giây mới nói: "Công việc Trần Tĩnh trước đó làm chưa xong đã xin nghỉ, bây giờ có một phương án quảng cáo của nàng không được duyệt, yêu cầu nàng làm lại phương án khác."
Nghe nói đến phương án của mình có vấn đề, Trần Tĩnh không nhịn được nói: "Tôi đã cho anh xem rồi mà, anh nói được tôi mới xin nghỉ chứ."
"Bây giờ cấp trên nói không được, yêu cầu làm lại."
"Trần Tĩnh đang xin nghỉ phép, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không có nghĩa vụ phải làm việc." Trần Qua nói.
"Đây là do chính Trần Tĩnh tự mình nhận việc viết quảng cáo, nếu làm hỏng, ông chủ trách xuống thì đừng trách ta là chủ quản mà không nhắc nhở, nhẹ thì trừ tiền thưởng, nặng thì bị đuổi việc cũng không chừng, tự cô xem xét đi."
Trần Qua cười lạnh một tiếng, nói: "Là cấp trên của các người nói phương án không được, hay là do ngươi muốn kiếm cớ gây khó dễ cho Trần Tĩnh?"
"Ha ha, ngươi là bạn trai Trần Tĩnh đúng không, nói chuyện phải có trách nhiệm nhé, ta là chủ quản của cô ấy, ta chỉ nhắc nhở vậy thôi, còn việc làm hay không là tùy các người."
"À đúng rồi, làm lại xong gửi qua Email cho ta là được, ta rất bận, chắc không giúp được gì cho ngươi đâu, cho nên tự cố gắng nhé."
Nói xong, Diệp Minh Minh lại là người cúp điện thoại trước.
Trần Qua đưa điện thoại lại cho Trần Tĩnh, nói: "Cái gã chủ quản của ngươi... có vẻ là muốn gây khó dễ cho ngươi."
Trần Tĩnh tức giận nói: "Lúc trước hắn ngày nào cũng nịnh bợ tôi, biết rõ tôi có bạn trai như anh rồi, liền bắt đầu cố ý làm khó dễ tôi, thật đáng ghét, sao lại có loại đàn ông này chứ?!"
"Haiz, cứ để đó đi." Trần Qua cười nói, "Xem ra chiều nay không có thời gian đi chơi rồi."
"Phương án mai phải nộp rồi, hôm nay chắc chắn không có thời gian đi chơi." Trần Tĩnh có chút bất đắc dĩ, "Nhưng mà phương án lần trước của tôi rõ ràng cũng tốt mà."
Trần Qua hứng thú hỏi: "Kể cho ta nghe một chút."
Trần Tĩnh cũng đúng lúc đang có một bụng ấm ức muốn nói, vì vậy liền kể: "Đây là lần đầu tiên tôi nhận viết phương án khi vào công ty này,... tôi mới vào làm không lâu, phương án này cũng vì cuối năm công việc không nhiều, với lại không quan trọng lắm nên mới giao cho tôi."
"Một vụ quảng cáo rất bình thường, chỉ là quảng cáo cho thuốc nhuộm tóc off quảng bá biết."
Trần Qua gật đầu, nói: "Phương án của cô đại khái làm như thế nào?"
"Phương án của tôi thiết kế, là phía bên công ty sẽ tìm vài cặp người mẫu song sinh đến, một người đứng ở bên ngoài, tóc khô xơ, màu sắc rất tệ, còn sau khi vào phòng triển lãm thì người song sinh còn lại sẽ có mái tóc suôn mượt, màu sắc tươi đẹp."
"Diễn tả sự thay đổi trước và sau khi sử dụng thuốc nhuộm của họ, mấy cặp sinh đôi nên có màu tóc khác nhau, màu đen, màu vàng, màu nâu, thậm chí là các màu rực rỡ, nói chung là để người ta thấy được đặc điểm sản phẩm."
"Thiết kế chủ yếu là như vậy, còn một chút thiết kế nhỏ khác, nhưng không quan trọng, dù sao đây không phải là vụ quảng cáo lớn, chỉ là một hợp đồng nhỏ trong công ty nên yêu cầu cũng không quá cao."
Trần Tĩnh nói xong, Trần Qua nói: "Ý tưởng của cô cũng được, nhưng với mức độ này, không thể ngăn cản được việc Diệp Minh Minh gây khó dễ cho cô, hắn cứ cố tình nói phương án không được, bắt cô phải làm lại, cô biết làm sao?"
Trần Tĩnh nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể làm lại, tôi cũng không thể tìm giám đốc hoặc là tổng thanh tra đi đối chất được, trong công ty rất kỵ chuyện như vậy, vụ án này rất nhỏ, thiết kế của tôi cũng chưa đến mức đặc sắc để khiến cho bọn họ phải để mắt, nếu như vượt cấp báo cáo, họ có thể thông qua, nhưng chỉ vì tôi báo cáo vượt cấp, họ sẽ hủy luôn hợp đồng của tôi."
Trần Qua nghe Trần Tĩnh nói, gật đầu: "Cô trưởng thành rồi, phân tích rất thấu đáo, nhưng cô nói chỉ có thể làm lại, cách này chỉ trị ngọn mà không trị gốc."
"Vậy làm thế nào để vừa trị ngọn vừa trị gốc?" Trần Tĩnh trợn tròn mắt nhìn Trần Qua.
Trần Qua cười nói: "Cô leo lên chức của hắn thì sẽ trị cả gốc lẫn ngọn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận