Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 278: Văn đàn mắng chiến (length: 8406)

Trần Qua buổi tối về nhà, rửa mặt xong, liền không gõ chữ nữa.
Mở ti vi xem một lát.
Trần Qua ngày thường không hay xem TV, nhưng TV thì vẫn thỉnh thoảng mở lên để phát một chút.
Dù sao trong nhà quá yên tĩnh, để TV phát ra chút âm thanh, cảm giác trong phòng không có lạnh lẽo như vậy.
Trần Qua cũng không quá tập trung xem, mà nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
TV cứ vậy mở, Trần Qua lướt điện thoại, nhìn một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy nghe được âm thanh quen thuộc, Trần Qua tỉnh táo lại, mới phát hiện ra âm thanh phát ra từ ti vi.
Trong ti vi đang phát một bộ phim truyền hình tên « Ôn tình », gần đây có vẻ rất nổi, Trần Qua, người không xem phim truyền hình cũng biết, diễn viên chính trong phim là Dương Vũ Giai, bạn gái cũ của Trần Tinh Vũ.
Giọng nói của nàng vẫn rất đặc biệt, hơi ngọng mũi, hơn nữa lại hơi khàn, nghe một chút liền biết ngay.
Dương Vũ Giai hiện tại là nữ diễn viên nổi tiếng nhất Hoa Hạ, mặc dù diễn xuất của Dương Vũ Giai cũng không thể đại diện cho tài năng cao nhất của diễn viên Hoa Điều, nhưng nàng có ngoại hình xinh đẹp, trước kia cũng có hai bộ phim truyền hình khá tốt, nàng dựa vào vẻ ngoài tươi tắn thoát tục mà được rất nhiều người yêu thích.
Lúc này, Dương Vũ Giai có thể tính là nữ minh tinh có độ nổi tiếng cao nhất Hoa ngữ rồi, dù vẫn chưa thể so với minh tinh hạng nhất của Hàn Quốc, Mân quốc, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thêm một vài bộ phim nổi nữa, Dương Vũ Giai e rằng có thể so sánh độ nổi tiếng với những minh tinh nước ngoài kia.
Bộ « Ôn tình » này cũng là bộ phim có cốt truyện đang gây sốt gần đây, mặc dù là phim đô thị, nhưng nội dung cốt truyện khá tốt, cộng thêm có Dương Vũ Giai diễn, độ nóng không tệ.
Trần Qua xem "bạn gái cũ" trong ti vi, không khỏi nghĩ, mình có lẽ là chướng ngại vật của nàng, hồi Trần Tinh Vũ còn yêu nàng, nàng chỉ là diễn viên hạng mười tám.
Trần Tinh Vũ xảy ra chuyện, hai năm qua nàng nổi lên.
Thật không biết, nếu Trần Tinh Vũ không gặp chuyện, có phải cũng sẽ giống nàng, nổi đình đám như vậy không.
Nhưng nếu Trần Tinh Vũ không gặp chuyện, mình cũng không xuyên không đến, nghĩ vậy, Trần Tinh Vũ mới thật sự là bi kịch.
Trần Qua xem một hồi cốt truyện, cảm thấy cũng không tệ, khá hay, cũng thật ôn tình, còn nếu nói là xuất sắc đến mức nào, thì cũng không đến nỗi.
Có lẽ cũng là do Dương Vũ Giai có nhiều fan, mới tạo thành cảm giác bộ phim này đặc biệt hay, không xem sẽ hối hận.
Trần Qua xem xong một tập, tắt TV đi ngủ.
Ngày thứ hai, Trần Qua tiếp tục đến tiệm gõ chữ.
Vừa đến tiệm, Đường Tiểu đã nhắn tin đến, nói: "Trần Qua, ta xem xong kịch bản cậu gửi hôm qua rồi, viết hay quá."
Trần Qua biết, Đường Tiểu sợ nhất là mình viết quá nhanh sẽ bị hỏng, cô ấy xem mình hôm qua viết nhiều như vậy, chắc chắn sợ muốn chết, nhưng sau khi xem xong, tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đã nói sẽ không viết tệ." Trần Qua nói.
"Ừm, mấy hôm nay chúng ta thiết kế bìa, sau đó bắt đầu dàn trang, trước tiên làm xong mấy cuốn đầu tiên cậu viết, sau đó cậu cứ tiếp tục viết tốt."
"Được, về xuất bản thì cô biết rõ hơn tôi, cô giúp tôi để ý chút."
"Yên tâm đi, tôi sẽ lo."
Trần Qua đương nhiên yên tâm Đường Tiểu, cũng không hỏi nữa.
"Tôi gõ chữ đây."
"Ừ, nhớ chú ý làm việc và nghỉ ngơi hợp lý." Đường Tiểu khuyên nhủ.
"Ừ."
Cả ngày hôm đó, Trần Qua lại gõ được gần mười vạn chữ.
Sau khi viết xong, đem bản thảo đã viết xong gửi cho Đường Tiểu.
Đường Tiểu bên kia nhận được tài liệu, lập tức nói: "Lại mười vạn chữ?"
"Không sai biệt lắm."
"Cậu... tồn cảo nhiều vậy à?"
Mười vạn chữ, đoán chừng gõ trong 10 tiếng thì mỗi tiếng phải gõ 1 vạn chữ, một tiếng 60 phút, tức là một phút phải gõ gần 170 chữ.
Tốc độ này đương nhiên không phải quá kinh khủng, những người gõ chữ nhanh, một phút có thể gõ mấy trăm chữ.
Nhưng đây là viết sách, phải suy nghĩ!
Hơn nữa đây là quá trình dài, không phải một hai tiếng, mà là liên tục 10 tiếng, giữ tốc độ gõ chữ cường độ cao như vậy, thật không thể nào.
Đường Tiểu đương nhiên không tin tất cả những thứ này đều là bản thảo do Trần Qua đánh ra trong một ngày.
Nhưng cô không biết rằng, Trần Qua căn bản không cần suy nghĩ, chỉ cần dùng 【 bao tay nhanh nhẹn 】 để đánh văn tự trong đầu ra là được, khi Trần Qua nhanh, một phút đánh hai ba trăm chữ cũng không hề áp lực.
Chỉ là gõ chữ trong thời gian dài, cậu ít nhiều vẫn phải phân tâm một chút, hoặc là nghỉ ngơi một chút, nếu không một ngày không chỉ gõ 10 vạn chữ rồi.
"Cô có thể nghĩ đó là tồn cảo lúc trước của tôi." Trần Qua không có cách nào giải thích, chỉ đành nói với Đường Tiểu như vậy.
"Cậu còn bao nhiêu, gửi hết cho tôi đi!" Đường Tiểu nói.
Trần Qua nói: "Gửi cho cô nhiều quá, sợ cô xem mê mẩn, buổi tối không chịu ngủ, cứ gửi nhiều như vậy cho cô là được rồi."
Trần Qua cuối cùng cũng tìm được một lý do qua loa chấp nhận được.
"Đến từ Đường Tiểu danh vọng + 1."
Đường Tiểu tin là thật, cảm động vô cùng.
"Tôi nhất định sẽ xem xong rồi ngủ tiếp."
"Cô cũng chú ý làm việc và nghỉ ngơi hợp lý." Trần Qua học lời Đường Tiểu nói khuyên nhủ lại.
"Ha ha, tôi thấy cậu mới là đang hưởng thụ thì có, thật đó, tôi đã rất lâu không có đến mức quên ăn quên ngủ như vậy."
Trần Qua nghe cô ấy khen như vậy, lại có chút ngại ngùng.
"Được, vậy tôi không làm phiền cô hưởng thụ nữa." Trần Qua nói.
"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
"Dạo này cậu nổi tiếng trên giới văn hóa mạng đó, cậu có biết không?"
Trần Qua nhớ tới mấy hôm nay giới văn hóa mạng tranh luận về tiểu thuyết mạng, cười nói: "Tôi biết."
"Mấy người chửi cậu đó, đừng để ý quá, tôi không thích họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu."
Trần Qua hơi ngẩn người, cậu cả ngày đều gõ chữ, thật sự không biết ai đang chửi mình.
Nhưng Đường Tiểu nói vậy, Trần Qua đương nhiên đáp: "Được."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Tiểu, Trần Qua thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, khi đi đến quầy, Tôn Vân và Tôn Lộ cũng nói đến chuyện này.
"Trần Qua, trên mạng có tin, nói có một nhà văn nổi tiếng chửi cậu đấy, cậu xem chưa?" Tôn Lộ nói.
Trần Qua cười nói: "Vẫn chưa, người đó tên gì?"
"Hình như là tên gì đó Lục Minh."
Trần Qua hơi sửng sốt, Lục Minh này so với Giang Hiếu còn nổi tiếng hơn rất nhiều, có thể coi là nhà văn hạng nhất Hoa Điều, các tác phẩm của ông ta cũng không tệ, bán rất chạy.
Trần Qua cũng biết người này, biết ông ta giỏi nhất là dùng văn chương để chửi người.
Mắng nhau trong giới văn, từ xưa đến nay luôn là chuyện nóng hổi của giới văn hóa.
Lục Minh mắng cũng không ít người, không ngờ lần này lại nhắm vào Trần Qua.
"Được, tôi biết rồi."
Trần Qua nói xong thì chào tạm biệt hai chị em, sau đó đi trạm xe chờ xe về nhà.
Trên xe, Trần Qua liền mở điện thoại lên, xem thử.
Tìm kiếm Lục Minh, tin tức đầu tiên, chính là « Lục Minh đăng bài dài công kích giới tiểu thuyết mạng ».
Trần Qua bấm vào, là bài viết dài của Lục Minh trên Weibo.
Bài viết của Lục Minh, đại khái hơn hai ngàn chữ, nói một chút về sự tiếp xúc của ông ta với tiểu thuyết mạng, cùng với nhận định của mình về tiểu thuyết mạng, còn có những lời phê bình về các tác giả tiểu thuyết mạng và nghề này.
"Tác giả tiểu thuyết mạng viết không thể coi là văn học, chỉ có thể coi là văn tự, lý do là bọn họ rất ít khi xuất hiện trên các tạp chí văn học, giới văn đàn không biết đến họ, họ chỉ bước chân vào thị trường, chứ chưa bước chân vào văn đàn."
"Trước đó có video trên mạng lan truyền, Giang Hiếu tranh cãi với một tác giả tên gì đó 'một lời khó nói hết', tôi thấy, Giang Hiếu hoàn toàn không cần thiết phải tranh cãi với người ta, thậm chí cũng không nên đến những chỗ đó, hùa theo các tác giả tiểu thuyết mạng, làm mất giá."
"Tiểu thuyết mạng cái loại vật này, giống như các cô gái trong phố đèn đỏ, làm cho vui vẻ một chút thì được, đừng nghĩ dẫn về nhà ra mắt bố mẹ."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận