Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 179: Nữ nhân tâm tư quá đáng sợ (length: 8750)

Nhìn Hạ Vân Khanh thuần thục đưa tiền cho ba nam sinh kia, trong lòng Trần Qua bỗng nhiên nghĩ, có phải Hạ Vân Khanh là một loại con gái hư hỏng không?
Chính là thường lui tới những nơi phong hoa tuyết nguyệt, tìm nam sủng mua vui các kiểu… Trần Qua nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình có chút buồn cười.
Ba nam sinh kia nhận tiền, một người trong đó lấy hết can đảm nói: “Mỹ nữ, hay là thêm một tài khoản chim cánh cụt được không?” Một người trong nhóm tên Tống Du cười nói: “Ngươi muốn tài khoản chim cánh cụt của ai nào?” Nam sinh kia nhìn về phía Hạ Vân Khanh nói: “Nàng.” Hai nữ sinh đi cùng tựa như đã quen với chuyện này rồi.
Ngày thường, Hạ Vân Khanh bị người lạ bắt chuyện rất nhiều, nhưng số nam sinh thật sự quen biết Hạ Vân Khanh lại không mấy ai có gan này.
Bởi vì những nam sinh thật sự quen biết Hạ Vân Khanh, điều kiện ở mức bình thường cũng đều không tệ, nhưng so với Hạ Vân Khanh vẫn có một khoảng cách quá lớn, những người đó không có can đảm theo đuổi Hạ Vân Khanh.
Hạ Vân Khanh quan sát nam sinh kia một chút, nói: “Số tài khoản chim cánh cụt của ngươi mấy chữ số?” Nam sinh kia ngẩn người, lặng lẽ đếm trong lòng, nói: “10 chữ số…” “Ấy… Bạn tốt trong tài khoản chim cánh cụt của ta không có ai vượt quá 7 chữ số cả, ta không thêm bạn được đâu, sẽ làm hỏng sự hài hòa trong tài khoản chim cánh cụt của ta mất.” Hai nam sinh còn lại nghe Hạ Vân Khanh nói vậy đều bật cười.
Hai nữ sinh đi cùng cũng cười theo.
Dù ai nghe vào đều biết rõ, đây là Hạ Vân Khanh viện cớ từ chối người ta.
Trần Qua càng chắc chắn điều đó, vì tài khoản chim cánh cụt của Trần Qua cũng là 9 chữ số.
Nam sinh bị từ chối hiển nhiên có chút lúng túng vì lý do kỳ lạ này của Hạ Vân Khanh, cười khan vài tiếng, nói: “Vậy cũng được.” Mấy nam sinh đi rồi, Hạ Vân Khanh cùng hai cô bạn gái cũng thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa tán gẫu.
“Vân Khanh, tớ phục cậu luôn, cái lý do gì mà số tài khoản chim cánh cụt không đúng cũng lôi ra dùng được.” Hạ Vân Khanh cười nói: “Tớ nói thật mà, bạn bè của tớ cũng chưa có ai quá 7 chữ số mà, hai cậu chẳng phải cũng là 6 chữ số thôi sao?” “Thật không có á?” Tống Du hiển nhiên không tin.
Hạ Vân Khanh cầm điện thoại di động lên, mở tài khoản chim cánh cụt ra, nói: “Các cậu xem, bạn bè chim cánh cụt của tớ ít lắm, chưa đến một trăm, hơn phân nửa trong đó đều là tài khoản ảo, còn lại thì đều là 6, 7 chữ số, không có…” Hạ Vân Khanh còn chưa nói hết, Tống Du đã ngắt lời.
“Ôi, Vân Khanh, cái tên cặn bã nam này là ai vậy?” Hạ Vân Khanh sững người, nhìn vào điện thoại một cái, sau đó nhanh tay cất điện thoại đi.
Lần này, Tống Du cùng một người khác tên là Vương Tuệ Di rất hứng thú, ùa vào muốn giật điện thoại của Hạ Vân Khanh.
“Nói, cặn bã nam là ai?” “Có phải là bạn trai không?” “Được đó nha, có bạn trai cũng không nói cho chúng tớ biết!” “Mau khai!” … Mặt Hạ Vân Khanh đỏ lên, nói: “Không phải mà, chỉ là một tác giả thôi!” “Không thể nào, nào có ai gọi tác giả là cặn bã nam, đừng hòng lừa chúng tớ.” “Mau khai thật ra!” Trần Qua ở trong phòng có chút lúng túng, nhưng ba người đang giành điện thoại ở ngay cửa, Trần Qua muốn ra ngoài một lát cũng không được.
Tống Du giật được điện thoại của Hạ Vân Khanh.
“Mau khai ra đi, không khai không trả điện thoại đâu.” Hạ Vân Khanh có chút bất đắc dĩ, nói: “Thật là một tác giả mà, chính là cái người viết «Quỷ Xuy Đăng» mà tớ hay cho các cậu xem ấy.” “Vậy để tớ xem thử, tên tác giả có phải thế này đâu, cái chú thích của cậu có vấn đề nha!” “Đúng, mau nói thật đi, có phải hai người âm thầm gặp nhau rồi không?” “Có phải hắn làm gì có lỗi với cậu không?” Hạ Vân Khanh liếc mắt, nói: “Hai cậu trí tưởng tượng sao phong phú vậy, tớ với hắn chưa từng gặp, chỉ là trò chuyện mấy câu thôi!” Tống Du cười nhếch mép, nói: “Chỉ là trò chuyện mấy câu? Sao lại chú thích cho người ta là cặn bã nam hả?” Vương Tuệ Di nói: “Chắc là cậu thích người ta rồi đúng không?” “Không có!” Hạ Vân Khanh có vẻ hơi tức giận, “Tớ sẽ không thích kiểu người đó đâu, chẳng hiểu phong tình gì cả, với cả tớ còn không biết hắn trông ra sao, nhỡ đâu người ta là ông già thì sao, tớ thấy văn phong đó cũng có chút tuổi.” Tống Du cười nói: “Biết đâu lại là đại soái ca thì sao?” “Thôi đi.” Hạ Vân Khanh tỏ vẻ ghét bỏ, “Không phải là tớ có thành kiến, nhưng mà mấy ông tác giả viết truyện mạng ngoại hình khó nói lắm.” “Ha ha ha, cậu nói khó nói tớ nhớ ra rồi, tên của ông tác giả là 'Một lời khó nói hết' đúng không?” Hạ Vân Khanh gật đầu, khuôn mặt vừa rồi còn ửng hồng đã dịu đi nhiều, nhưng đôi má ửng hồng vẫn làm lộ ra vẻ đẹp quyến rũ.
“Hắn ở đâu?” Vương Tuệ Di hỏi.
“Hắn…hắn cũng ở Giang Ninh đó.” Vừa nói giọng Hạ Vân Khanh có chút mong đợi.
Hạ Vân Khanh vừa dứt lời, hai chị em bạn thân lại xôn xao.
“Ôi chao, tớ nói sao mà trước rủ cậu đến Giang Ninh chơi ở khu nghỉ dưỡng Địch Thị, cậu cứ không chịu, giờ nói đến Giang Ninh, cậu liền đồng ý ngay, hóa ra là muốn gặp cặn bã nam nhà cậu hả?” Hạ Vân Khanh giải thích: “Không phải, tuyệt đối không phải…tớ cũng tò mò xem cái trò chơi kịch bản giết là cái gì thôi mà.” “Thật sao?” “Tớ không tin.” Hai cô bạn thân có vẻ quá hiểu Hạ Vân Khanh rồi, Hạ Vân Khanh bĩu môi, nói: “Tiện thể mà thôi.” “Ôi ôi, tiện thể mà thôi ~” Tống Du bắt chước giọng Hạ Vân Khanh một câu, rồi trả lại điện thoại cho Hạ Vân Khanh, “Trả cậu rồi đây, rủ người ta đi gặp mặt đi.” “Đúng đó, rủ người ta đi gặp đi, bọn tớ xem trước cho cậu, mà xấu trai quá, bọn tớ sẽ trực tiếp rút lui.” Vương Tuệ Di đề nghị.
Hạ Vân Khanh nhận lại điện thoại, do dự hồi lâu, làm cho Trần Qua sợ tới mức vội vàng tắt điện thoại, nếu không Hạ Vân Khanh mà gọi thật, mình liền bại lộ mất.
Cũng may là Hạ Vân Khanh do dự một hồi, không có gọi.
“Tớ đợi hắn liên lạc với tớ, hắn không liên lạc thì thôi, còn để bổn tiểu thư đây đi hẹn hắn sao?” “Ừm, nói đúng.” “Đúng cái gì mà đúng, bọn tớ ngày mai phải về rồi, tối nay hắn mà không liên lạc với cậu, không phải là cậu mất cơ hội rồi sao.” “Ở thêm một ngày nữa là được mà.” “Ở thêm một ngày không sao cả, nhưng mà cứ bị động chờ đợi mãi như thế, không hay chút nào.” “Vậy thì chủ động một lần đi?” “Tớ nghĩ thôi đi, không gặp thì còn giữ lại được chút cảm giác thần bí, mà gặp rồi, sẽ phá hủy cái đẹp đẽ trong đầu mất.” “Tác giả này cũng được đấy, biết cậu thưởng nhiều như vậy rồi mà không chịu xuất hiện.” “Chắc đây là chiêu trò của ông tác giả này thôi, cố ý không gặp để câu cậu đấy.” “Đằng nào cũng xấu xí thôi, không gặp cũng chẳng sao.” Những lời đối thoại của hai cô bạn thân này giống như đang nói hộ tiếng lòng của Hạ Vân Khanh, nội tâm Hạ Vân Khanh cũng rất rối bời.
Nhưng nàng không hề hay biết, người mà họ đang bàn tán ở ngay cạnh đây.
Trần Qua nghe cũng rất lúng túng, lòng dạ con gái thật là đáng sợ.
Hạ Vân Khanh im lặng một hồi lâu, nói: “Thôi được rồi, hai cậu đừng ồn ào nữa…” Hạ Vân Khanh liếc Trần Qua một cái, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng làm phiền chủ quán.” Hai người kia lúc này mới ý thức được, Trần Qua vẫn ở trong phòng. Vừa rồi khi biết được trên điện thoại của Hạ Vân Khanh có tên "cặn bã nam", hai người quá khích, không còn giữ hình tượng, trước mặt chủ quán mà các nàng rất có hảo cảm, lại quên cả giữ gìn hình ảnh.
“Thật xin lỗi nha, ông chủ.” Hạ Vân Khanh nói.
“Chúng ta đi ngay đây.” “Lần sau chúng ta quay lại, anh nhất định phải tiếp đãi bọn em đó.” Trần Qua nhìn lúc nãy các nàng nói nhiều như vậy, nhớ đến chuyện trước kia Hạ Vân Khanh nói trong chim cánh cụt muốn mình mời cô ta ăn cơm, trong lòng Trần Qua thật sự cảm kích Hạ Vân Khanh, cho nên mời cô ta ăn cơm cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là bây giờ Trần Qua vẫn chưa quá quen thân phận Lượng Minh, hắn nhìn bóng lưng ba người Hạ Vân Khanh chuẩn bị đi ra ngoài, không nhịn được nói: “Chờ một chút.” Hạ Vân Khanh ba người dừng bước lại, quay đầu.
Trần Qua hít sâu một hơi, nói: “Nếu các cô không chê, hay là… tôi mời các cô ăn tối nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận