Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 176: Vấn đề khó khăn (length: 8084)

Trần Qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống, phát hiện nhiệm vụ chính tuyến đã thay đổi.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Phát hành hai bộ tiểu thuyết, hơn nữa fan của cả hai quyển sách đều phải vượt quá 5 vạn.】 Khi nhìn thấy nhiệm vụ chính tuyến này, Trần Qua đang nghĩ có nên tiếp tục đổi mới "Ta Thật Là Đại Minh Tinh" một chút hay không, nhưng sau khi suy nghĩ về nội dung cốt truyện phía sau của "Ta Thật Là Đại Minh Tinh", Trần Qua lại tạm thời từ bỏ ý định này.
"Ma Thổi Đèn" thì được, mọi người sau khi đọc qua quyển sách "Ma Thổi Đèn" này cũng có thể cảm nhận được đại khái việc Trương Diệp trong "Ta Thật Là Đại Minh Tinh" dùng "Ma Thổi Đèn" để cứu vãn tình thế, sau đó đại thắng, thành công đẩy lùi những nhân viên kỳ cựu khó chịu với mình, thành công thăng chức lên vị trí thoải mái hơn.
Nhưng vấn đề là phía sau "Ta Thật Là Đại Minh Tinh" còn có rất nhiều Gameshow, phim điện ảnh và ca khúc, nếu thế giới này không có, tự mình viết đến phía sau vẫn phải dừng lại một chút.
Hay là cứ tạm gác lại đi.
Nếu không, việc viết rồi lại dừng lại sẽ càng không tốt cho độc giả.
Bất quá, nhiệm vụ chính tuyến muốn mình tự hoàn thành, viết hai quyển sách hơn nữa cả hai quyển đều phải có 5 vạn người hâm mộ, nhiệm vụ này vẫn là đủ khó.
Dù sao cũng cần 5 vạn người trả tiền cho tiểu thuyết, tuy 5 vạn người trả tiền không khác nào đều đặt mua 5 vạn, nhưng độ khó khăn cũng không hề nhỏ.
Trần Qua nhìn một chút các tiểu thuyết mình đang có, hiện tại còn có "Đạo Mộ Bút Ký", "Thảo Nguyên Xanh Biếc Tiên Tung" và cả "Công Chúa Bạch Tuyết".
Bất quá, "Công Chúa Bạch Tuyết" lại là tiểu thuyết cổ tích.
Thế nào thấy cũng có vẻ "Đạo Mộ Bút Ký" tương đối thích hợp hơn.
Nhưng hiện tại Trần Qua cũng không nóng vội, mỗi ngày hai chương "Ma Thổi Đèn" đã gần năm, sáu nghìn chữ, sau đó còn phải lên kịch bản cho sát kịch bản, tuy không cần phải động não, nhưng một ngày gần một vạn chữ cũng khiến Trần Qua cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lại muốn viết sách mới, mình chắc chắn không chịu nổi, đợi làm xong trận này rồi tính tiếp.
Buổi tối về đến nhà, Hạ Vân Khanh lại tìm đến Trần Qua tán gẫu.
"Cặn bã nam, bao nhiêu thủ đặt rồi?"
Trần Qua nhìn một cái: "Một vạn ba rồi!"
"Ngưu tỉ!" Hạ Vân Khanh gửi một cái biểu tượng, "Vậy đến 12 giờ ngày mai chẳng phải là muốn được hai chục nghìn à?"
Trần Qua nói: "Không đoán như vậy được, sau giờ nửa đêm, tốc độ đặt mua tăng lên chắc chắn rất ít, hơn nữa bây giờ chỗ ta cũng xem như đã hết đà, đến 12 giờ ngày mai chắc cũng tầm 15.000 thôi."
"Vậy cũng rất lợi hại!" Hạ Vân Khanh nói, "Quả nhiên mắt nhìn của mọi người vẫn tốt thật."
Số lượt đặt mua đầu hơn mười nghìn, đặt ở Trái Đất tuy chưa đến mức phá kỷ lục, nhưng cũng là một thành tích cực tốt rồi.
Nhưng đây là thị trường văn học mạng đã phát triển hơn hai mươi năm, so với thị trường văn học mạng mới phát triển vài năm ở đây thì khác biệt một trời một vực.
Bất quá, điểm tốt là thế giới này gần như không có sách lậu, nên tỷ lệ trả tiền vẫn khả quan.
Nếu không, trước kia cũng sẽ không có những kỷ lục đặt mua cao như vậy.
Chỉ là, từ nay về sau, những kỷ lục đó liền cũng đi vào dĩ vãng.
"Thành tích tốt như vậy, có muốn mời ta đi ăn cơm không, dù sao ta cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng của ngươi, hơn nữa giai đoạn trước, ta cũng bỏ ra chút công sức đấy chứ?" Hạ Vân Khanh bắt đầu muốn Trần Qua mời mình ăn cơm.
Đối với Hạ Vân Khanh, Trần Qua ngược lại có chút cảm kích, không phải vì cô ấy nạp nhiều tiền, mà vì cô ấy thật sự đã giúp đỡ mình, nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy trước đây, độ nổi tiếng của "Ma Thổi Đèn" sẽ không cao như vậy.
Thành tích của "Ma Thổi Đèn", Hạ Vân Khanh thật sự có một phần công lao nhất định.
"Ngươi đang ở Du Thành phải không, ta ở Giang Ninh, xa như vậy, sao mời được?"
"Hai ngày nữa ta sẽ đến Giang Ninh chơi!" Hạ Vân Khanh nói.
"Không cần đâu, chạy xa như vậy chỉ vì một bữa cơm, không bằng ta đưa tiền ăn cơm cho ngươi, tự ngươi đi ăn?"
Hạ Vân Khanh: "...Ngươi không phải cặn bã nam, ngươi là đồ sắt thép thẳng nam!"
"Ừm... Đưa tiền quả thật không hay lắm, vậy ta gọi đồ ăn mang đến cho ngươi nhé?"
Hạ Vân Khanh gửi một cái biểu tượng lườm: "Thẳng nam hợp kim titan!"
Trần Qua biết rõ Hạ Vân Khanh không hài lòng, vì vậy giải thích một câu: "Ta rất cảm ơn ngươi, nhưng mà ta là người, chưa bao giờ ăn cơm cùng người khác."
Trần Qua nói thật, vì khuôn mặt bị hủy hoại, hắn chưa bao giờ ăn cơm cùng người khác, ngay cả những người trong cửa hàng, rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng Trần Qua cũng sẽ không ăn cơm trước mặt bọn họ.
Chớ nói chi đến Hạ Vân Khanh - một người bạn trên mạng.
Bất quá, Trần Qua nói thật nhưng Hạ Vân Khanh nghe thấy lại cảm thấy lời này quá giả tạo.
"Nếu như ngươi không muốn thì thôi đi, tìm loại lý do này, ngay cả lừa người cũng không xong!" Hạ Vân Khanh gửi biểu tượng mồ hôi lạnh.
"Ta nói thật mà." Trần Qua nói.
"Miệng nam nhân, toàn lời lừa dối!"
Trần Qua: "..."
"Vậy ta mời ngươi, có được không?" Hạ Vân Khanh nói.
Trần Qua giải thích: "Không phải là vì vấn đề tiền bạc."
"Vậy là vấn đề gì, có phải ngươi rất xấu không?"
Trần Qua nói: "Ừ, xấu đến mức không dám gặp ai đấy."
"Ha ha ha, ngươi nghĩ gì vậy, xấu hay không thì có liên quan gì đến việc mời ta ăn cơm chứ? Chẳng lẽ ngươi coi bữa cơm này là hẹn gặp mặt hả? Ừ?"
Lời của Hạ Vân Khanh thật sự khiến Trần Qua có chút ngại ngùng.
"Không có, chỉ là ta thật sự không ăn cơm cùng người khác."
"Lúc trước cũng là người khác chủ động muốn mời ta ăn cơm, ta đều không đi, lần này ngươi không chủ động nói thì coi như xong đi, bây giờ ta cho ngươi cơ hội, ngươi còn cự tuyệt, thật là hết thuốc chữa rồi!"
Có thể thấy Hạ Vân Khanh đang có chút tức giận.
"Ngươi không sợ ta là người xấu à? Con gái đi ra ngoài một mình với người lạ có thể không an toàn đấy."
"Ngươi muốn mưu đồ bất chính với ta à?"
Trần Qua không biết rõ dáng vẻ của Hạ Vân Khanh thế nào, nói: "Ta không biết rõ mặt mũi ngươi thế nào, nhưng mà ngươi nhiều tiền như vậy, vẫn nên cẩn thận một chút."
"Ngươi muốn biết dáng dấp của ta thế nào sao?" Hạ Vân Khanh đột nhiên hỏi.
Trần Qua phát hiện Hạ Vân Khanh có vẻ đã hiểu lầm ý mình, nói: "Không có."
"Ngươi không muốn xem?"
"Ờ..." Trần Qua có chút không biết phải trả lời thế nào, "Ngươi cũng nói rồi mà, không quan trọng."
"Ừm, ngươi yên tâm, ta cũng không phải đi một mình, có mấy người nữa." Hạ Vân Khanh nói, "Ta cũng không phải đặc biệt đi tìm ngươi, bọn ta đi chơi, tiện thể làm quen thôi, tiện thể cho ngươi cơ hội mời bọn ta ăn cơm."
"Dù sao hai ngày nữa ta sẽ đến Giang Ninh chơi, ngươi có muốn mời ta ăn cơm hay không thì tùy ngươi nhé!"
Hạ Vân Khanh nói xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.
"Danh vọng từ Hạ Vân Khanh + 1."
Oán niệm màu tím.
Trần Qua sửng sốt, đây thật sự là một vấn đề khó khăn.
Những ngày qua, tần suất trò chuyện của hắn và Hạ Vân Khanh vẫn khá cao, dĩ nhiên, cơ bản đều là Hạ Vân Khanh tìm mình.
Nhưng Trần Qua cũng có thể thấy qua cuộc trò chuyện rằng, Hạ Vân Khanh thật ra vẫn chỉ là một cô nữ sinh.
Có thể có chút tinh nghịch và phóng khoáng, nhưng quan điểm lại rất chính, rất có chủ kiến, không có kiểu mê trai hàn mê trai nhật.
Trần Qua cũng dần xem cô ấy là bạn bè.
Nhưng từ trước đến nay, Trần Qua chỉ muốn là bạn trên mạng thôi, dựa vào tác phẩm duy trì quan hệ bạn bè trên mạng của hai người cũng rất tốt.
Trần Qua chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp mặt ăn cơm ngoài đời thật.
Nhưng bây giờ người ta chủ động đề nghị, mình không đồng ý hình như có hơi nhỏ nhen, con trai nên rộng rãi mới đúng.
Trần Qua rối rắm một hồi rồi cũng bỏ qua việc tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
Chờ cô ấy đến rồi tính tiếp.
Có lẽ sau khi cô ấy đến, chơi với bạn bè một chút rồi cũng không còn để tâm đến mình nữa, vậy lại càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận