Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 69: Hiểu (length: 7889)

Trong căn phòng dù hơi tối, nhưng trên tủ đầu giường của Trần Qua có một chiếc đèn nhỏ đổi màu, nên cũng không đến nỗi hoàn toàn tối đen.
Trần Qua cố tình làm tiếng sột soạt khi mặc quần áo, Trần Tĩnh vẫn còn hơi tò mò về vết sẹo trên người Trần Qua, nên nhân lúc này cũng liếc trộm mấy lần.
Trần Qua thấy rõ vẻ muốn nhìn mà không dám của Trần Tĩnh, lên tiếng: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái đi, đừng có lén la lén lút."
"Ta, ta không có lén la lén lút nhìn, chẳng qua là không thể không liếc qua..."
Trần Tĩnh vô tình nhìn về phía người Trần Qua, Trần Qua vẫn chậm rãi mặc quần áo, Trần Tĩnh nhìn một lát lại chuyển mắt sang chỗ khác.
Bên cạnh, chỉ có chiếc lịch trên tủ đầu giường của Trần Qua là khá thu hút ánh nhìn.
Trần Tĩnh nhìn sang, nó giống như một hộp quà phát sáng nhiều màu, ánh đèn thay đổi liên tục, chiếu lên đường nét một mỹ nhân bên trong.
Trần Tĩnh trước đây không thấy trong phòng Trần Qua lại có một vật như vậy, cười nói: "Anh hai, cái đèn màu này là cô bạn gái nào tặng anh sao?"
Trần Qua thấy Trần Tĩnh chú ý đến chiếc đèn màu, cười nói: "Sao, trông đẹp lắm hả?"
"Ừm, rất đẹp, nhưng mà... hơi bị con gái quá đi."
Trần Qua nói: "Đâu có, vật này cũng phân biệt trai gái à."
Trần Tĩnh lại gần hơn một chút, nhìn kỹ, phát hiện vật này có vẻ không phải là hộp quà đèn màu, mà giống như là đồ tự làm hơn.
"Nhất định là cô gái nào đó tặng anh." Trần Tĩnh nói, "Anh xem ở trên còn có đường nét của một cô gái... Lẽ nào đây cũng là anh chuẩn bị để tặng người?"
Trần Qua muốn để Trần Tĩnh giữ sự tò mò, nói: "Ngươi đoán đi."
"Ta không thèm đoán đâu, bất quá..." Trần Tĩnh lại nhìn cái đèn màu này, "Đồ này thật thú vị, anh xem đèn này đổi màu, cứ như là thay đổi một dáng vẻ cô gái, đàn ông các anh có phải đều thích như vậy không, lúc nào cũng thay đổi một cô gái khác?"
Trần Qua thấy Trần Tĩnh vẫn không nghĩ ra điều gì, lên tiếng: "Con gái các ngươi nghĩ nhiều quá, chẳng qua là màu tóc thay đổi thôi mà, người đâu có đổi."
Trần Tĩnh hình như nghĩ ra điều gì đó, không nói gì, nàng nhìn cái đèn màu, phần đế của chiếc lịch đó được chạm khắc hình dáng một người có ngũ quan xinh đẹp, nhưng chỗ tóc thì rỗng.
Khi ánh đèn thay đổi, ngũ quan của cô gái trở nên nổi bật hơn, còn "tóc" của nàng thì biến thành màu của ánh đèn.
Trần Tĩnh nhìn một hồi, bỗng nhiên ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn, vẻ mặt nàng bắt đầu tập trung thậm chí hơi ngây người, Trần Qua bên cạnh thấy vậy cũng không cử động nữa.
Trần Tĩnh nhìn rất lâu, bỗng đứng dậy, quay đầu rời đi.
"Anh hai, em về phòng..."
Trần Qua thấy Trần Tĩnh như vậy biết rõ mình một phen thiết kế không phí công, đợi Trần Tĩnh đi rồi, hắn bật đèn, sau đó dậy đi xuống lầu.
"Sao lại yên lặng thế, cứ vội vàng hấp tấp, bảo nàng ăn cơm cũng không chịu." Thạch Tuệ thấy Trần Qua xuống lầu liền hỏi.
"Không có gì, nàng còn đang nghĩ đến chuyện công việc ấy mà." Trần Qua nói.
.
.
Buổi tối ăn cơm xong, Trần Qua ra ngoài tản bộ, đi một hồi thì đến nhà Trần Tĩnh.
Vợ chồng Trần Hải Đào thấy Trần Qua, lập tức nói: "Trần Qua, con đi xem thử con bé Yên Lặng đang làm gì đi, gọi nó ăn cơm cũng không thèm xuống."
Phòng của Trần Tĩnh cũng ở trên lầu, Trần Qua biết rõ, lúc này Trần Tĩnh cần mình chỉ bảo, vì vậy đi lên lầu.
Trần Qua gõ cửa một tiếng.
"Đừng có làm ồn ta, ta không ăn cơm tối!"
Xem ra vợ chồng Trần Hải Đào đã gõ cửa nhiều lần, giọng Trần Tĩnh có chút bực bội.
"Là ta." Trần Qua nói.
"À..."
Trong phòng tiếng ghế và mặt đất va chạm vào nhau loạn xạ, tiếp đó là tiếng bước chân vang lên, cửa phòng mở ra.
Lúc này Trần Tĩnh đang đeo mắt kính, trên mặt có chút mệt mỏi.
"Anh hai."
"Làm gì đó, đến cơm tối cũng không ăn."
Trần Qua vừa nói vừa bước vào phòng.
Phòng của Trần Tĩnh rất sáng, điển hình là phòng của con gái, bên trong không hề bừa bộn. Trong phòng có một tủ sách, trên đó đặt một chiếc máy tính xách tay đang mở, màn hình sáng, hiển thị một file văn bản, rõ ràng là Trần Tĩnh đang viết kế hoạch.
"Còn không phải tại cái bản kế hoạch kia, Diệp Minh Minh nói không ưng ý, ta chỉ có thể làm lại thôi."
"Nghĩ ra được phương pháp chưa?"
"Ừm." Nhắc đến điều này Trần Tĩnh có vẻ hứng thú, "Nói đến ý tưởng mới, còn phải đa tạ anh hai."
Trần Qua giả vờ nghi ngờ hỏi: "Cám ơn ta?"
"Đúng đó, buổi chiều tối, không phải em đi tìm anh sao, thấy được cái đèn màu trên tủ đầu giường, đột nhiên có chút cảm hứng."
Trần Qua nhướn mày, hỏi: "Cảm hứng gì?"
"Cái bản kế hoạch tổ chức quảng bá thuốc nhuộm tóc của em mà, bây giờ em định, chuẩn bị một tấm bảng quảng cáo lớn, trên tấm bảng quảng cáo sẽ khắc họa đường nét của một mỹ nhân, cùng với logo sản phẩm."
"Sau đó đặt tấm biển này trên bãi cỏ, trước mặt tấm biển có một đèn pha, phía sau chuẩn bị đèn năm màu, đèn pha cứ bật mãi, phía sau đèn năm màu cứ mỗi một giờ lại đổi màu một lần, cứ như vậy, cảm giác tấm biển quảng cáo kia giống như mỹ nữ đang thay đổi màu tóc, rất phù hợp với sản phẩm thuốc nhuộm tóc."
Trần Qua nghe, phát hiện ý tưởng của Trần Tĩnh gần giống với ý tưởng mà hệ thống của mình cho, nhưng quan trọng nhất là một chút cốt lõi thì nàng lại không nghĩ ra.
"Ý tưởng không tệ, nhưng... anh muốn hỏi, nhu cầu của quảng cáo thuốc nhuộm tóc này là gì?"
"À, thuốc nhuộm tóc mà, quảng cáo đương nhiên cần phải làm nổi bật sản phẩm của chúng ta là an toàn, không hại, hiệu quả rất tốt, còn lại thì cũng không quan trọng."
"Vậy ý tưởng của ngươi, ... chỉ có thể nói là thỏa mãn yêu cầu biểu đạt hiệu quả thuốc nhuộm tốt, nhưng yêu cầu thể hiện sản phẩm tự nhiên và an toàn, thì dường như không đủ."
Trần Tĩnh vốn dĩ cảm thấy ý tưởng mới của mình tốt hơn so với trước đây nhiều, nhưng khi nghe Trần Qua nói vậy, nàng ngây ra, thì ra ý tưởng này của mình vẫn chưa thực sự tốt.
Thấy Trần Tĩnh có chút thất vọng, Trần Qua nói: "Anh thấy ý tưởng này của em rất tốt, có thể suy nghĩ thêm, làm sao để nó hòa quyện vào với tự nhiên."
Trần Tĩnh nói: "Tự nhiên, an toàn... trong cái ý tưởng này... thì phải biểu đạt thế nào đây?"
"Ngươi đừng nghĩ về cái sự an toàn đó, chỉ cần thể hiện ra sự tự nhiên là được, theo quán tính của mọi người, tất cả đều cảm thấy tự nhiên thì sẽ là an toàn, cho nên ngươi chỉ cần kết hợp yếu tố tự nhiên cùng với sự thay đổi màu tóc là hoàn hảo."
Trần Tĩnh nghe Trần Qua phân tích, mắt dần mở to, đợi Trần Qua nói xong, Trần Tĩnh kích động giậm chân.
"A, đúng đúng đúng, em biết phải làm thế nào rồi!"
"Đèn năm màu phía sau bỏ đi, mà chỉ cần bãi cỏ có một màu xanh lục, không có sự thay đổi gì cả, nên vị trí đặt tấm biển này rất quan trọng, phải chọn ở nơi có sự thay đổi theo thời gian..."
"Ờ... Trên núi không được, không có tiện, vậy... thì ở ven hồ... Đúng rồi, ven hồ!"
Trần Qua hài lòng gật gật đầu, Trần Tĩnh vẫn là người thông minh, đã biết mình cần chỉ dẫn như thế nào, cuối cùng nàng đã ngộ ra.
"Ừ, bờ hồ được đó, ban ngày thì có màu lam, lúc chiều tà thì màu vàng kim, nếu có mây hồng thì sẽ là màu hồng, buổi tối thì là màu đen, khi có ánh trăng chiếu thì sẽ lại thành màu bạc, bờ hồ, bãi cỏ và không trung, tạo thành nhiều tầng màu sắc, thật hoàn hảo!"
Trần Qua vừa nói xong, Trần Tĩnh "Oa" một tiếng, nhảy dựng lên, ôm lấy Trần Qua.
"Anh hai, ý tưởng quảng cáo này thật tuyệt vời!"
========================INDEX==
Bạn cần đăng nhập để bình luận