Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 178: Gọi ta đẹp trai (length: 8165)

Sau khi « Minh Tinh Đại Trinh Thám » phát sóng, tỉ lệ người xem không ngừng tăng lên, danh tiếng của tiệm kịch bản giết Bách Biến nhân sinh cũng tự nhiên ngày càng tăng theo.
Bây giờ, trong cẩm nang du lịch thành phố Giang Ninh, kịch bản giết đã trở thành một hoạt động nhất định phải thử.
Trên rất nhiều ứng dụng, tiệm kịch bản giết Bách Biến nhân sinh cùng với công viên giải trí Địch Thị gần đó, đã trở thành địa điểm đứng đầu trong bảng xếp hạng những nơi nhất định phải đến ở Giang Ninh.
Mặc dù Hạ Vân Khanh không biết kịch bản giết này do Trần Qua chuẩn bị, người bình thường cũng sẽ không chú ý đến tên ông chủ cửa tiệm, càng không chú ý người lên kế hoạch cho chương trình TV là ai.
Nàng đến Giang Ninh là do bạn bè kéo đến chơi kịch bản giết.
Trước đây Hạ Vân Khanh không muốn đến, nàng chưa từng chơi kịch bản giết, và cảm thấy trò này hơi ngớ ngẩn.
Nhưng sau khi biết Trần Qua, người viết « Quỷ Xuy Đăng », đang ở Giang Ninh, bạn bè vừa khuyên, nàng đã đến Giang Ninh.
Vốn dĩ nàng không quá hứng thú với việc chơi kịch bản giết, nhưng sau khi đến cửa tiệm này, thấy rất nhiều người chơi, kín lịch đặt chỗ cả tuần, một thứ được nhiều người yêu thích như vậy cũng khơi dậy sự hứng thú của nàng.
Giống như trước đây nàng không thích ăn sầu riêng, nhưng thấy nhiều người thích ăn, nàng cứ thử, cuối cùng, hắc, bây giờ nàng cũng mê tít.
Vì vậy, thấy có nhiều người thích trò chơi này, Hạ Vân Khanh nghĩ đã đến rồi, không thể về tay không như vậy được.
Hai người bạn đi cùng đã được Trần Qua khuyên và dường như đã tạm thời từ bỏ ý định.
Nhưng Hạ Vân Khanh vẫn không cam lòng.
"Sáu người đúng không, ta sẽ tìm ngay ba người đến, các ngươi có thể mở ván cho chúng ta chứ, trả thêm ít tiền cũng không thành vấn đề."
Với những người chơi từ nơi khác chủ động đưa ra yêu cầu này, Trần Qua đều sẽ đồng ý, không có người chủ trì, hắn liền tạm thời đảm nhận.
Biết người đẹp trước mặt là Hạ Vân Khanh, người mà mấy ngày nay ngày nào cũng trò chuyện phiếm với mình, Trần Qua lại càng không thể từ chối yêu cầu của nàng.
"Được." Trần Qua nói, "Bản sáu người, ít nhất phải có 2 người chơi là nam, ngươi có thể tìm ba nam hoặc hai nam một nữ."
"Được, ta biết."
Hạ Vân Khanh kéo hai người bạn gái đi ra ngoài, sau khoảng vài chục phút, Hạ Vân Khanh và hai người bạn kéo theo ba nam sinh tiến vào.
Ba nam sinh kia rõ ràng là lần đầu đến, sau khi vào, có chút ngượng ngùng và tò mò.
Có thể thấy, Hạ Vân Khanh và mấy người này không quen biết, còn làm sao tìm được thì rất dễ hiểu, ba mỹ nữ rủ ba nam sinh đến chơi game, rất khó có nam sinh nào từ chối.
Hơn nữa Trần Qua biết Hạ Vân Khanh là một tiểu phú bà, chắc chắn nàng sẽ trả tiền, biết đâu lại trả cho bọn họ cả tiền công.
Có mỹ nữ đi chơi cùng, chơi game miễn phí, thậm chí còn được tiền, kẻ ngốc mới từ chối.
Lại không phải lôi vào khách sạn, còn sợ người khác lừa gạt, đây là con phố chính, cửa tiệm chính quy, mấy nam sinh tuy có chút tò mò, nhưng có vài người đi cùng, chắc chắn sẽ không sợ.
"Bản sáu người, « Nghi phạm thứ bảy », 88 một người, sáu người là 528."
Tôn Vân cầm hộp kịch bản « Nghi phạm thứ bảy » đi xuống.
Hạ Vân Khanh trả tiền, sáu người mỗi người cầm kịch bản sát tò mò nhìn.
"Đi theo ta."
Trần Qua dẫn mọi người vào một căn phòng trống, nói qua một lượt quy tắc trò chơi, bảo bọn họ chỉnh điện thoại di động về chế độ im lặng, cuối cùng nhắc lại một lần những điều cần chú ý, sau đó bảo bọn họ mở hộp kịch bản, xem kịch bản của mỗi người.
Sáu người cũng là lần đầu chơi, lúc mở hộp kịch bản sát ra có vẻ rất mới lạ.
Vài tiếng sau đó, chính là Trần Qua dẫn dắt bọn họ chơi game.
Mấy người chơi rất nhập vai, quá trình tìm kiếm manh mối và lý luận cũng rất sôi nổi, hết vòng này đến vòng khác tìm manh mối, bí mật của mỗi người bị vạch trần, kiểu chơi game như bóc hành tây, từng chút từng chút hiểu được bí mật của các nhân vật, chắp vá thành nội dung cốt truyện hoàn chỉnh, những điều này đối với những người chưa từng chơi kịch bản sát mà nói, phảng phất như mở ra một thế giới mới.
« Nghi phạm thứ bảy » cần 4 tiếng, một buổi chiều của họ đã trôi qua ở đây.
Hạ Vân Khanh vẫn rất thông minh, đến cuối cùng, nàng đã tổng hợp được các manh mối, phân tích nội dung cốt truyện và tìm ra hung thủ.
Trần Qua cuối cùng sắp xếp lại một lần nội dung cốt truyện, phân tích thông tin ẩn giấu trong từng manh mối cho mọi người nghe, đồng thời nói về nội dung câu chuyện chính của mỗi nhân vật.
Trần Qua rất quen thuộc nội dung cốt truyện, giọng nói lại dễ nghe, nói liên hồi, khiến những người này cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh, hoặc chính mình tham gia vào một bộ phim điện ảnh vậy.
Trần Qua kết thúc buổi giải thích chi tiết toàn bộ kịch bản, tất cả người chơi đều vỗ tay.
"Ông chủ nói hay quá!"
"Khó trách nổi tiếng như vậy, trò này chơi thật vui."
"Cốt truyện cũng hay, chẳng khác nào xem một quyển tiểu thuyết."
"Ông chủ trước đây có phải là người dẫn chương trình phát thanh không, chuyên nghiệp quá!"
Hạ Vân Khanh cười nói: "Ta trước đây còn nói trò chơi này quá trẻ con, bây giờ nhìn lại, thì ra là ta trẻ con."
Mấy người chơi rất vui, tự nhiên cũng hết lời khen Trần Qua.
"Độ nổi tiếng từ Hạ Vân Khanh + 1."
Mức độ thiện cảm màu lam.
Mấy người kia cũng lần lượt cung cấp độ nổi tiếng cho Trần Qua.
Bây giờ Trần Qua đã xác định, người này chính là Hạ Vân Khanh mà mình quen biết!
Trần Qua cầm bảng đánh giá: "Làm phiền mọi người một chút thời gian, điền một phiếu đánh giá, để chúng ta hiểu rõ hơn về những thiếu sót, nếu có đề xuất hay ý kiến gì, đều có thể viết."
Trần Qua đưa tờ giấy cho mọi người, sau đó chờ bọn họ viết.
Hạ Vân Khanh rất nhanh đã viết xong, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Qua, nói: "Ông chủ, ngươi tên gì?"
Bây giờ Trần Qua không muốn để mọi người biết, việc người viết « Quỷ Xuy Đăng » và « Minh Tinh Đại Trinh Thám » là một người, nếu không đến lúc mọi người đều biết, thì mình cũng không có cách nào lấy được độ nổi tiếng do người trong ngành cung cấp nữa rồi.
"Cứ gọi ta đẹp trai là được."
Trần Qua nói một câu đùa, khiến mọi người cười ồ lên.
Hạ Vân Khanh cười nói: "Đẹp trai, sao ngươi cứ đeo khẩu trang vậy? Không thể cho chúng ta nhìn mặt một chút sao?"
Thực ra trong tiệm không ít người chơi lâu năm biết chuyện Trần Qua bị hủy dung, nhưng đám người Hạ Vân Khanh này đều là người từ nơi khác đến, hoặc là người mới, căn bản không rõ chuyện này.
Trần Qua cũng không thích cứ gặp người lại nói mình bị hủy dung, nên nói: "Kiếp trước của ta chắc chắn là xảy ra ở một nơi mọi người đều đeo khẩu trang... nên quen rồi."
Trần Qua nhớ lại Trái Đất, bỗng nhiên có chút buồn man mác.
Đám người Hạ Vân Khanh thấy con người Trần Qua này, có vẻ rất thân thiện, nói chuyện cũng rất hài hước, nhưng khi muốn biết về hắn, thì hắn như có một bức tường ngăn cách người khác vậy.
Hạ Vân Khanh dường như cũng không quá câu nệ, đưa tờ giấy đã điền cho Trần Qua, sau đó lấy ra một xấp tiền, đưa cho ba nam sinh.
Vốn là đã nói một người năm trăm, không ngờ lại chơi game lâu như vậy, hơn nữa ai nấy đều chơi rất vui, nên trả cho các ngươi gấp đôi.
Trần Qua nhìn, trong đầu nghĩ, quả nhiên, sức mạnh của tiền vẫn là lớn nhất.
Hai trong ba nam sinh nói thôi, bọn họ chơi game miễn phí, đã chiếm tiện nghi, không cần tiền rồi.
Nhưng Hạ Vân Khanh sao có thể đồng ý chứ, nói xong liền nhét tiền vào tay bọn họ.
"Đã nói rồi, các cậu đến chơi cùng, mình đâu có lấy không công của ai."
Hạ Vân Khanh nói xong, mọi người lại cười lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận