Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 247: Trần Qua thế nào có nhiều như vậy bạn gái trước (length: 7699)

Chơi một ván kịch bản sát, mấy người bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác cũng hiểu Trần Qua được một chút, ông chủ tiệm kịch bản sát, người lên kế hoạch hai chương trình của đài truyền hình Giang Ninh, lúc đang chơi trò chơi, Trần Qua làm người chủ trì, kiểm soát rất tốt, bất kể là kiểm soát chương trình hay kiểm soát tâm tình, thậm chí là kiểm soát cảm xúc nhập vai của mọi người tại hiện trường, đều hết sức ưu tú.
Hoàn toàn chính là một người chủ trì hết sức ưu tú.
"Tiểu Ngọc, bạn trai ngươi trước đây có phải là người chủ trì đài truyền hình không? Trình độ dẫn chương trình tốt thật."
"Đúng nha, giọng cũng dễ nghe."
"Sao không tháo khẩu trang xuống, cho chúng ta nhìn một chút được không?"
Kết thúc trò chơi, mấy người bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác cũng đã thân với Trần Qua một chút, hơn nữa cũng thoải mái hơn, cũng không để ý Trần Qua ở đó, trực tiếp liền hỏi.
Trần Ngọc Phác nghe vậy, nhất thời hốt hoảng bất an, ngắt lời nói: "Phỉ Phỉ, nói bậy gì vậy, chúng ta, chúng ta chỉ là bạn bè."
"Nói dối, chúng ta ở cùng nhau bốn năm rồi, chúng ta còn không biết rõ ngươi có bạn khác phái nào đấy."
Mặt Trần Ngọc Phác lại có chút nóng lên, nàng dè dặt nhìn về phía Trần Qua, trong mắt vừa có xấu hổ cũng có chút áy náy.
Trần Qua cười một tiếng, cho Trần Ngọc Phác một ánh mắt không sao cả.
"Thật là bạn bè mà, chúng ta Phỉ Phỉ coi như theo đuổi Tiểu ca ca rồi, ngươi có nỡ không hả?"
"Chính ngươi muốn theo đuổi thì tự mình theo đuổi, đừng kéo ta làm bia đỡ đạn."
"Ha ha ha, đừng nói nữa, các ngươi nhìn mặt Ngọc nhỏ đỏ hết rồi."
Trần Ngọc Phác nói với mấy người bạn cùng phòng: "Thôi đi, được rồi, các ngươi đi ăn cơm đi, đừng làm ồn ở đây nữa."
"Được rồi, chúng ta đi thôi, không nên cản trở."
"Ăn cơm xong thì làm gì?"
"Đúng rồi, khách sạn chúng ta còn chưa đặt đấy? Tiểu Ngọc, bạn trai ngươi ở đây quen thuộc, hỏi hắn một chút xem khách sạn nào tương đối ổn."
Mấy người vừa nói đều nhìn về phía Trần Qua.
Trần Qua nói: "Ta thì không ở khách sạn bao giờ, cũng không rõ..."
"Không thể nào, chưa từng ra ngoài thuê phòng bao giờ à?"
Trần Ngọc Phác vội la lên: "Phỉ Phỉ, ngươi nói gì vậy?"
"Đúng vậy, Tiểu Ngọc không ở đây, ông chủ đi với ai được chứ?"
"Ta thấy, Tiểu Ngọc ở Giang Ninh, đi theo ông chủ về nhà hắn là được, đâu cần đi khách sạn với chúng ta chứ!"
Ba người bạn cùng phòng kia hiếm khi được bắt bẻ Trần Ngọc Phác, những trò chọc ghẹo thường ngày của Trần Ngọc Phác giờ được xả hết ra hôm nay.
Trần Ngọc Phác nghe miệng các nàng không khép lại được, thật hối hận vì đã đi cùng với các nàng.
Trần Qua thì ngược lại không có gì, chỉ nói: "Gần nhà ta có một khách sạn, không biết thế nào, nếu như các ngươi không có yêu cầu đặc biệt gì thì chắc cũng được."
"Được được đi, gần thì tốt nha!"
Bạn bè cùng phòng hiển nhiên trong lời nói có hàm ý, giọng điệu rất mập mờ.
Trần Qua cùng lúc này Trần Ngọc Phác đã không còn phản kháng nữa, hai người xem như không hiểu.
Trần Qua lảng sang chuyện khác: "Buổi tối ta mời các ngươi ăn cơm nhé."
Dù sao Trần Ngọc Phác cũng là fan số một của mình, chút đãi ngộ này vẫn phải có.
Ba nữ sinh kia nghe Trần Qua muốn mời ăn cơm, cũng không nói là không đi, lập tức đồng ý.
"Chúng ta lần đầu tiên tới Giang Ninh, còn chưa biết món gì ngon, ngươi dẫn chúng ta tới quán cơm nào đó ăn một chút xem sao."
Trần Ngọc Phác uống cà phê vào buổi trưa đã biết Trần Qua sẽ không cùng mình ăn cơm, hắn nói mời mình ăn cơm, cũng chỉ là bản thân hắn không ăn, nhìn các nàng ăn thôi.
"Thôi đi mà..." Trần Ngọc Phác nói.
"Tiểu Ngọc tiếc tiền cho ngươi đấy." Bảo Phỉ Phỉ cười nói.
Mấy nữ sinh cũng cười theo, gia cảnh các nàng cũng không tệ, không phải người thích chiếm chút lợi nhỏ.
"Chúng ta mời bạn trai ngươi ăn cơm, được không?"
Trần Ngọc Phác nói: "Không phải là chuyện tiền bạc..."
"Hả, thừa nhận là bạn trai rồi à?"
"Không phải... các ngươi..." Trần Ngọc Phác một chọi ba, hoàn toàn không đỡ được.
Trần Qua nói: "Hay là ta mời các ngươi đi, gần đây có một quán cơm đồ ăn không tệ, ta dẫn các ngươi đi, bây giờ chắc chưa cần xếp hàng."
Trần Ngọc Phác nghe Trần Qua nói như vậy, cũng không giải thích thêm gì nữa.
Cảm giác như ngầm thừa nhận hai người là quan hệ bạn trai bạn gái thế này, Trần Ngọc Phác lại một chút cũng không ghét, thậm chí còn có chút hưởng thụ, nàng chỉ sợ Trần Qua không thích thôi.
Trần Qua dẫn theo bốn nữ sinh cùng đi ra khỏi phòng, khi đi qua quầy lễ tân, Trần Qua hỏi Tôn Vân Tôn Lộ: "Buổi tối hai người muốn ăn gì, ta mang về cho nhé."
Tôn Vân Tôn Lộ phải trông tiệm, đương nhiên không thể đi ăn cơm cùng lúc, nhưng Trần Qua mời người khác ăn cơm xong, cũng sẽ mua cho hai người chút gì đó mang về ăn.
Tôn Vân Tôn Lộ nghe xong, liền biết Trần Qua muốn mời mấy cô gái xinh đẹp kia đi ăn cơm.
Tôn Lộ giơ ngón tay cái lên với Trần Qua, ra hiệu Trần Qua thật là lợi hại, lại "tán tỉnh" được.
Tôn Vân nói: "Không cần, mọi người cứ ăn đi."
"Ta cũng sẽ mang về ăn mà, mọi người không nói gì thì ta tùy ý mua."
"Mang đồ nướng xiên cho ta."
Trần Qua nhíu mày nói: "Gà thì gà đi, đừng nói móc."
Tôn Lộ ngây người, sau đó vài người đều bật cười.
Trần Qua nhìn về phía Tôn Vân, Tôn Vân nói: "Ta tùy tiện."
"Con gái không được tùy tiện." Trần Qua nói.
Mọi người lại được một trận cười.
"Vậy thì Đậu hủ Tứ Xuyên đi, ta cùng Lộ Lộ chia nhau ăn là được."
Trần Qua gật đầu, sau đó dẫn Trần Ngọc Phác và bốn người kia đi tới quán cơm gần đó.
Tôn Lộ nhìn bọn họ rời đi, không khỏi cảm khái nói: "Tỷ, lần này là tình huống gì đây?"
"Ta biết thế quái nào được, đừng có nghĩ đến cái phim tình cảm của ngươi nữa đi!"
"Ha ha ha, ta cũng không tài giỏi bằng Trần Qua, bây giờ cạn ý tưởng rồi, ta thật không hiểu Trần Qua đã có bao nhiêu bạn gái trước đây rồi."
"Ha ha, ta cũng không rõ nổi, vừa tài lại vừa đẹp trai."
Lúc này, trong quán cơm.
"Hắt xì!"
Trần Qua liên tục hắt hơi hai cái.
Vào quán cơm, Trần Qua bảo các nàng tự gọi món ăn, sau đó chính mình gọi thêm một ít.
Mặc dù mấy người bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác ra sức khuyên Trần Qua ăn cùng, nhưng Trần Qua từ đầu đến cuối không tháo khẩu trang xuống, Trần Ngọc Phác cũng giảng hòa ở bên cạnh.
Mấy người bọn họ còn tưởng Trần Qua tự ti, có lẽ ngoại hình hơi xấu, không dám làm trò cười trước mặt Trần Ngọc Phác, khuyên vài câu cũng không khuyên nữa.
Sắp ăn xong, Trần Qua lại gọi thêm mấy món, chuẩn bị gói mang về ăn.
Trong lúc chờ món, mọi người lại hàn huyên.
"Trần lão bản lúc nào về thế?"
Trần Qua biết các nàng muốn đi tìm khách sạn, vì vậy nói: "Ta mang đồ ăn tối về, ăn xong thì có thể dẫn các ngươi đi."
"Không gấp, làm phiền ngươi nhiều rồi, ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi, chúng ta chờ được mà." Trần Ngọc Phác nói.
Mọi người thấy Trần Ngọc Phác lại thiên vị Trần Qua, cười nói: "Đúng đúng, chúng ta có thể đi xem phim mà."
"Hay là chúng ta chơi kịch bản sát lần nữa đi?"
"Ta thấy, chúng ta đi hát đi!"
"Đúng đúng, hát được đấy, chúng ta đi hát đi."
Mấy người bàn bạc một hồi, dường như đều nhất trí với đề nghị đi hát, dù sao cũng là sinh viên khoa âm nhạc, ai cũng đều thích ca hát.
"Trần lão bản, đi hát cùng bọn ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận